“Chữ thật xấu.” Đường Dần nhấc quyển sách kia lên, “Chữ ta cũng rất đẹp, ngươi hỏi Chi Sơn, sao lại không hỏi ta?”

“Bởi vì ngươi quá đáng ghét.” Giang Vân Vân nhấc chân, đe dọa nói, “Nếu còn không trả ta, ta đá đó.”

Đường Dần nhìn chằm chằm vào đế giày kia, mặt sầm xuống: “Ngươi nói chuyện với Chúc Chi Sơn sao không phải thái độ này hả?”

“Xem tranh đi.” Chúc Duẫn Minh lấy bút và quyển sách về, đưa cho Giang Vân Vân, “Ngươi vốn có tâm, luyện chữ so với người khác đã nhiều hơn một phần thiên phú, không cần nóng vội cầu thành.”

Giang Vân Vân gật đầu, còn chưa kịp nói gì đã bị Đường Bá Hổ kẹp ngang nhấc bổng lên.

“Đi xem tranh ta vẽ cho ngươi.” Hắn một phen nhấc nàng lên, cười lớn mang tới trước bàn vẽ.

Hoàng hôn vừa lúc buông xuống, mặt đất còn chưa kịp tối hẳn, trước cửa các cửa hàng, từng chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng mờ đã chiếu sáng khắp Dương Châu, vạn ngọn đèn dầu phản chiếu ngân hà.

Trước cửa tiệm sách, cây cột cao giơ lá cờ hiệu lên, được ánh sáng lấp lánh của ngọn đèn dầu chiếu rọi, trong gió đêm phấp phới rung động. Bức tranh phủ kín cả mặt bàn kia, trong ánh sáng yếu ớt của đèn dầu, dường như cũng hơi hơi sáng lên.

Trong tranh, Giang Vân Vân ngồi trên chiếc ghế cao, bên cạnh là chiếc rương đựng sách gần bằng người nàng, được đặt sang một bên. Sau lưng, ngoài cửa sổ chỉ còn lại nửa vầng hoàng hôn. Trong gian tiệm sách đầy tiếng ồn ào náo nhiệt, người thì đứng, kẻ thì ngồi, những chiếc bút lông nhàn nhạt đến nỗi không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được thần sắc dâng trào.

Điểm rực rỡ và đậm nét nhất trong bức tranh chính là Giang Vân Vân ở giữa.

Một người nhỏ nhắn ngồi trên ghế cao, bộ quần áo màu xanh lam buông xuống yên tĩnh, chiếc rương sách cao đặt cạnh chân nàng. Nàng nghiêng đầu, trong tay cầm một miếng điểm tâm, ánh mắt hơi chút xuất thần. Giữa tiệm sách tràn ngập mùi mực và hương giấy, nàng lại có một đôi mắt đen láy sáng lạ thường, trở thành điểm tối duy nhất trong ánh hoàng hôn rực rỡ.

Dưới ngòi bút của Đường Dần, hình tượng con người được khắc họa chuẩn xác, thần thái độc đáo, dù không thấy rõ khuôn mặt vẫn có thể nhận ra ngay lập tức.

“Cái này không phải là ta sao?” Có người chỉ vào một nhân vật đang khoát tay trong tranh, ngạc nhiên reo lên.

“Cái này cũng giống ta quá.”

Giang Vân Vân nhìn kỹ đứa trẻ ở giữa tranh, từ kiểu tóc, khuôn mặt đến dáng ngồi, mơ hồ cảm thấy người này quả thật rất giống mình lúc này. Nhưng khi ánh mắt nàng chạm vào đôi mắt kia, lập tức nhận ra chính mình.

—— Giang Vân Vân thật sự.

Khuôn mặt đã bắt đầu mờ nhạt trong ký ức, giờ phút này bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Đứa trẻ trong tranh là cô tịch, trầm mặc, bởi nó vừa là Giang Vân của cổ đại, lại vừa là Giang Vân Vân của hiện đại.

Hai gương mặt vào khoảnh khắc này kỳ dị hòa làm một, vừa rõ ràng vừa mơ hồ, chỉ có đôi mắt kia vẫn luôn lặng lẽ nhìn chăm chú vào tất cả.

“Đẹp không?” Đường Dần thấy nàng xem đến xuất thần, bèn nhéo nhéo tóc nàng, đắc ý hỏi.

Giang Vân Vân không đáp.

Đường Dần không hài lòng, tiếp tục nhéo.

Chúc Duẫn Minh bất đắc dĩ, đưa tay gạt hắn ra.

“Cái này là giống ta nhất.” Giang Vân Vân hoàn hồn, chỉ vào đôi mắt kia, nghiêm túc nói, “Cảm ơn ngươi.”

Đường Dần vỗ tay, đắc ý nói: “Mắt tinh thật, đôi mắt này đặt lên Chúc Duẫn Minh cũng có thể tăng thêm ba phần sắc thái. Ta nói mỹ nhân cũng chỉ đến thế thôi.”

Giang Vân Vân bị hắn khen mà thấy kỳ quặc, vội xua tay: “Tứ đại tài tử, quả thật danh bất hư truyền.”

“Tứ đại tài tử gì cơ?” Có người lại la lên, “Các ngươi lại bắt đầu khen nhau rồi hả?”

Giang Vân Vân ngạc nhiên: “Ủa, ngươi không phải à? Ngươi cũng không phải à?”

Nàng quay đầu nhìn Chúc Duẫn Minh.

Chúc Duẫn Minh hoảng hốt xua tay: “Thiên hạ nhiều văn nhân, đâu ra lời kiêu ngạo như vậy.”

Giang Vân Vân gãi đầu: Chẳng lẽ danh hiệu này còn chưa được truyền ra ngoài?

Bên cạnh, Đường Dần lại lắc quạt, kiêu ngạo cười nói: “Không thấy mộ Ngũ Lăng hào kiệt, không hoa không rượu cuốc đất làm ruộng, ai thèm cái gọi là tứ đại tài tử.”

Thiếu niên khinh cuồng, ngạo khí lan tràn, sông núi biển cả trong mắt hắn cũng chỉ là chỗ để vung bút chấm mực, khiến người khác nhìn mà ngứa răng.

“À, thế còn hai người kia là ai?” Thiếu chủ nhân lại không để bụng, thò đầu tới hỏi, “Chẳng lẽ ngươi là thầy tướng số của Đại Minh chúng ta, còn biết xem tướng?”

Giang Vân Vân định nói lại thôi.

“Gan to lên chút.” Thiếu chủ nhân khích lệ, “Ta đi thu tranh chữ trước, cũng tiện tránh một trận.”

“Đúng vậy, còn ai có thể cùng ta sánh danh.” Đường Dần xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, cũng hùa theo giục, “Chữ của Chi Sơn quả thật tuyệt nhất, nét cứng cỏi như câu bạc, khí thế mênh mông phóng khoáng. Còn ta, thơ họa đều giỏi, vậy hai người còn lại đâu, trong bốn người thì ai lợi hại nhất?”

Ánh mắt mọi người lại đồng loạt nhìn sang.

Giang Vân Vân mặt không biểu cảm: “Nói về không biết xấu hổ, ngươi đứng đầu.”

Nụ cười của Đường Dần cứng lại.

Chúc Duẫn Minh cười đến đau cả bụng.

Thiếu chủ nhân cũng gật đầu: “Cái này ta phục.”

Giang Vân Vân nhanh chân bỏ chạy: “Ta đi mua sách.”

Đường Dần tức đến nghiến răng.

“Bức họa này ngươi không đề thơ à?” Thiếu chủ nhân chỉ vào khoảng trống trên tranh, cười hỏi.

Đường Dần thu hồi ánh mắt, lạnh giọng: “Đó là giá khác.”

Khí thế kia lập tức khiến thiếu chủ nhân cụt hứng.

Ra khỏi cửa, Giang Vân Vân mới sực nhớ Nhạc Thủy không thấy đâu, cũng không biết có phải đã về rồi không.

Nàng đứng giữa con phố náo nhiệt, nhất thời không biết Sùng Văn thư quán ở đâu.

“Ngươi… ngươi lạc đường sao?” Đúng lúc này, một thanh niên mặc áo ngắn màu nâu tiến lại, khẽ hỏi.

Giang Vân Vân lộ vẻ cảnh giác, không định nói chuyện với người lạ, nhấc chân đi về phía khu phố đông đúc.

“Này, ngươi định đi đâu, chợ đêm đông người lắm, một đứa trẻ thì đừng tùy tiện đi lung tung.” Người kia lại bám theo, nhỏ giọng khuyên, “Ngươi có phải không biết đường không, ta đưa ngươi về nhà.”

Hắn kiên trì đi sát sau lưng, Giang Vân Vân liền chen vào giữa đám đông náo nhiệt.

“Bên kia là bờ hồ, hôm nay có người thả đèn hoa đăng, đừng lại gần nước, kẻo ngã xuống.” Người đó lo lắng nhắc từ phía sau.

Giang Vân Vân mất kiên nhẫn, quay phắt lại trừng: “Ngươi còn theo nữa, ta kêu người đấy.”

Người thanh niên dừng cách một đoạn, khẽ nói: “Ta không phải người xấu.”

Giang Vân Vân im lặng.

“Ngươi có phải không biết đường không, nhà Giang ở bên kia mà?” Người thanh niên chỉ về hướng ngược lại.

Lòng cảnh giác của Giang Vân Vân lập tức căng lên.

Đó đúng là hướng về nhà họ Giang.

“Ta thật không phải người xấu.” Hắn cuống quýt, nhịn không được bước lên một bước.

Giang Vân Vân lập tức kêu to:

“Có kẻ bắt cóc!!” 

Người kia sững lại tại chỗ, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người xô ngã xuống đất, chưa kịp mở miệng đã “bốp bốp” ăn liền hai cú đấm.

“Ta không phải kẻ bắt cóc, đừng đánh.” Người kia ôm mặt kêu lớn, “Vân ca nhi, ngươi đừng chạy.”

Thấy đám người xung quanh tụ lại càng lúc càng đông, Giang Vân Vân liền nhanh chóng lợi dụng dòng người mà chạy đi.

 

.

 

Giang Vân Vân xong việc kéo lông dê của Đường Bá Hổ, vác tiểu rương đựng sách lên lưng rồi đi thẳng, không ngoái đầu lại.

“Chậc.” Đường Bá Hổ lắc quạt, mặt đầy bất mãn, “Ta có phải hổ dữ đâu mà chạy nhanh thế.”

“Giờ Tuất rồi, một đứa trẻ như vậy về muộn, nhà nó chắc chắn sẽ lo.” Chúc Duẫn Minh ôn hòa nói.

“Đây là con cái nhà ai vậy?” Hắn quay đầu hỏi thiếu chủ nhân.

Thiếu chủ nhân nhìn theo hướng Giang Vân Vân rời đi, thong thả nói:

“Nàng đi về hướng đó thì chắc là tới cầu Khai Minh, gần cầu Khai Minh có phố Tứ Phương, trong đó toàn là nhà giàu Dương Châu.”

“Nhưng y phục nàng mặc không phải hoa phục, bên cạnh cũng chẳng có gia nhân, trông không giống công tử nhà quyền quý.” Chúc Duẫn Minh ngừng lại một chút, đổi giọng,

“Nhưng hắn tuổi còn nhỏ mà khí độ rất bình tĩnh, cũng không giống người thường.”

Thiếu chủ nhân “ừ” một tiếng, người hơi nghiêng tới, hạ giọng hỏi:

“Nghe nói một tháng trước, Lễ Bộ Thượng Thư ở Nam Kinh về hưu – Lê lão tiên sinh – thu một đồ đệ ở Dương Châu.”

Đường Dần và Chúc Duẫn Minh đưa mắt nhìn nhau.

“Không thể nào.” Đường Dần sờ cằm, “Nhưng hôm nay ta thấy hắn viết loằng ngoằng trên sách, chữ thì thiếu nét như gãy tay gãy chân, nhưng vẫn có chút đầu bút, không biết rốt cuộc là biết chữ hay không. Chẳng lẽ vị lão Thượng Thư kia lại thích người kỳ quặc thế.”

Thiếu chủ nhân nhún vai:

“Ta chỉ thuận miệng kể cho các ngươi nghe một chuyện bát quái hot nhất ở thành Dương Châu thôi. Mà nói mới nhớ, bức tranh này ngươi không ghi lưu niệm, ta chỉ có thể trả ngươi 15 lượng, trừ nợ mười lượng các ngươi còn thiếu ta, còn lại… năm lượng, coi như lộ phí về thành.”

Đường Bá Hổ sắc mặt không vui:

“Bức tranh này sao lại chỉ có 15 lượng, một trăm lượng cũng nói được đấy chứ.”

Thiếu chủ nhân ra hiệu cho quản sự cuộn bức họa lại cất đi, thong thả nói:

“Nếu ngài, Đường đại công tử, thật sự trở thành một trong Tứ đại tài tử, thì 85 lượng còn lại, ta sẽ đích thân mang tới cho ngài.”

Chúc Duẫn Minh vội giữ chặt Đường Dần đang muốn tranh luận, bất đắc dĩ nói:

“Chúng ta nên sớm trở về Tô Châu thôi.”

Đường Bá Hổ “ừ” một tiếng, khóe mắt đảo qua, rồi thò đầu lại gần:

“Ta thấy người Dương Châu cũng thú vị lắm, hay là ngươi ở lại đây trú một thời gian?”

Chúc Duẫn Minh khó hiểu nhìn hắn:

“Nơi này xa lạ, chi tiêu lại lớn, tất nhiên là ở nhà thì thoải mái hơn.”

Đường Bá Hổ vẫy tay, nghiêm trang nói:

“Ngươi xem ở Tô Châu, từ tháng Giêng tới giờ, đầu tiên là đi chơi quanh chùa Thừa Thiên, rồi lại viết minh văn mộ chí cho mẹ kế và cha, ba tháng sau thì bị bạn tốt kéo đi ngắm cảnh vùng ngoại ô. Ta biết ngươi viết du ký, mới được ba nghìn chữ, Bá Khang mất, ngươi cực kỳ thương xót mà vẽ tranh để tưởng nhớ, rồi vừa mang bệnh vừa làm bốn bài thơ. Hiện giờ đã ra ngoài để giải sầu, hà tất gì phải vội trở về? Tô Châu bạn bè thân thích quá nhiều, náo nhiệt như vậy, ngươi sao mà có tâm trí mà ở ẩn.”

Chúc Duẫn Minh liếc hắn một cái, nhìn thấu ngay ý đồ nhỏ trong lòng hắn:

“Tiểu đồng Giang trông chẳng mấy muốn nói chuyện với ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play