Khương Diêu ngủ một lèo tới ba giờ chiều mới tỉnh, mở mắt ra thì vết thương trên người đã lành hẳn.
Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, từ nhỏ anh đã là kiểu “da liền da sắt” – thương gì cũng hồi phục nhanh khủng khiếp. Năm mười bốn, mười lăm tuổi, lúc đó anh còn chưa biết mình là nhị thiếu gia nhà họ Khương, cha mẹ nuôi cũng vẫn còn sống, cả nhà ở một vùng quê hẻo lánh.

Một đêm nọ, anh nghe tiếng gõ cửa dưới lầu. Tò mò, anh ra ban công tầng hai cúi xuống nhìn, thấy vắng tanh. Còn chưa kịp quay vào thì bị một lực mạnh từ phía sau đẩy thẳng xuống.

Cha mẹ nuôi nghe tiếng động hoảng hồn chạy xuống, vội đưa anh đi bệnh viện. Ở viện một ngày, anh đã như chưa từng bị gì. Bác sĩ bán tín bán nghi giữ thêm hai hôm nữa, thấy thật sự ổn thì đành cho về theo dõi.

Lúc đó, Khương Diêu chỉ nghĩ mình khỏe hơn người thường, nào ngờ sau này bái một ông đạo sĩ mới biết mình thuộc loại “thân thể chí dương”: chỉ cần không bị thương trí mạng thì kiểu gì cơ thể cũng tự phục hồi.

Vươn vai một cái, anh hất chăn xuống giường, kéo tấm rèm đen, hít một hơi “không khí sáng sớm” của… buổi chiều. Đang định ra xem con quỷ trong phòng thế nào thì vừa mở cửa, anh sững người.

Cái hành lang anh vốn rất thích – sáng có nắng, tối có trăng – giờ tan nát như bãi chiến trường: cửa sổ kính phía đông vỡ vụn, khung ảnh phía tây cũng chung số phận, mảnh thủy tinh rải đầy sàn, gió lùa ào ào.

Sắc mặt anh lập tức thay đổi. Mấy lá bùa dán tối qua… vô dụng sao? Nó thoát ra rồi?

Anh vội chạy tới căn phòng gần nhà tắm, đi ngang qua mấy chiếc gương thì thấy cái nào cũng nứt nát như vừa bị ai đập.

Tới trước cửa, anh chỉ mong cánh cửa mình khóa hôm qua vẫn nguyên, nhưng khóa đã mở, cửa khẽ hé. Bên trong, cửa sổ vỡ tan, gió thổi làm cửa rung bần bật, lá bùa dán để trấn giữ đã hóa thành tro, còn “ác quỷ” thì biến mất tăm.

Hoảng loạn, anh vội về phòng lấy la bàn, tiện tay chộp thêm sợi tơ hồng bắt quỷ và một xấp bùa, rồi theo hướng kim chỉ mà lao xuống lầu.

Phòng khách dưới lầu còn thảm hơn: TV, bàn trà, tất cả đồ dính tới thủy tinh đều tan tành, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Anh nhìn theo mùi thì thấy bể cá cảnh nứt thành từng mảnh, nước tràn lênh láng, mấy con cá vàng biến mất, rong rêu dính bết trên sàn bốc mùi khó chịu.

Tay run run, anh vẫn theo la bàn tới phòng chứa đồ. Cửa khóa hôm qua đã mở, hé một khe. Anh đẩy cửa, bóng tối và hơi lạnh ập ra như bước vào hầm đông lạnh. Chỉ mặc đồ ngủ và dép lê, anh rùng mình một cái.

Cuối cùng cũng thấy “cô dâu ma” đứng bất động ở góc phòng, đầu hơi cúi, không nhúc nhích. Anh thở phào: nếu nó chạy khỏi phòng mình thì đúng là toi mạng.

Anh móc sợi tơ hồng, định tròng vào tay nó, nhưng hôm qua còn vừa khít thì hôm nay lại tròng không nổi. “???” Cái quái gì đây? Anh thử nhiều lần, lần nào sợi tơ cũng khựng lại ngay tầm tay nó. Cay cú, anh ngậm đèn pin điện thoại trong miệng, chuẩn bị quăng tơ hồng thì một luồng khí lạnh và oán khí ập tới, kèm tiếng chuông chói tai.

Ác quỷ ngẩng đầu, vén khăn voan đỏ, huyết vụ tỏa ra, làm cánh cửa tủ trong phòng rung ầm ầm.

“Tôi đệt!” – anh trợn mắt. Mới thế đã bật chế độ giết người luôn hả? Tính khí cô nương này đúng là chẳng ra gì!

Vội nhổ điện thoại khỏi miệng, anh cắn ngón tay, ấn máu lên giữa trán nó. Oán khí tan dần, nó lại cúi đầu im lặng. Anh chẳng dám hỏi tội chuyện bể cá nữa, chỉ thấy đau hết cả ruột: “Cái này muốn tôi siêu độ kiểu gì đây? Biệt thự 300 vạn của tôi sắp thành nhà ma rồi!”

Đi một vòng theo la bàn, anh nghĩ bụng: đạo diễn phim kinh dị nào thấy cảnh này chắc đặt cọc thuê ngay, khỏi cần sửa.

Không còn cách, anh dán thêm bùa kín cửa phòng chứa đồ rồi gọi cho sư phụ. Vừa bắt máy, sư phụ đang cãi nhau với bên phòng cháy chữa cháy.

“…Đừng phạt tiền a! Tôi hết tiền rồi! Lần sau tôi sẽ cẩn thận!”

Anh nghe xong bực quá: “Đừng la nữa! Phạt thì để con trả! Mau mang cho con cái điện thờ!”

Nghe tới nghĩa “phạt tiền khỏi trả”, lão đạo lập tức nín khóc, cười tươi rói: “Đồ đệ, lấy điện thờ làm gì vậy?”

Anh bật gân xanh: “Không làm gì cả, lấy về… ngắm.” Rồi gào lên: “Điện thờ là để thờ quỷ thần! Con lấy về thờ con chắc?”

Lão đạo bừng tỉnh: “À! Để thờ con ác quỷ đó chứ gì? Được! Ta mang tới liền!”

Cúp máy xong, anh lại hối hận vì ngày xưa bái sư quá vội. Nhìn bể cá trống và đống kính vỡ, anh thử dọn mà bất lực, cuối cùng đành gọi công ty nội thất.

Đầu dây bên kia hỏi: “Xin hỏi cần gì ạ?”

Anh đá mảnh kính cho hả giận, bình tĩnh: “Thay toàn bộ gương và cửa sổ, loại chắc chắn, bom nổ cũng không vỡ. Nếu vỡ, tôi không trả tiền.”

“…”, đối phương im một lúc rồi cúp máy cái rụp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play