“Một khi đã vậy, ta đưa con về nhà nhé, đồ đệ.” Lão đạo bò dậy, vừa theo sau Khương Diêu vừa ân cần nói.
“Không cần.” Khương Diêu lạnh lùng cười một tiếng, khập khiễng kéo theo tà áo cưới của con ác quỷ đi ra ngoài.
“Nếu con nhớ không nhầm thì ngày mai chính phủ sẽ tới kiểm tra đạo quán. So với việc đưa con về nhà, chi bằng thầy mau thu dọn chỗ này cho sạch, bằng không ngày mai chỗ đạo quán này khỏi cần giữ nữa. Thầy không nhìn cái tường chống cháy với bình chữa cháy nhà mình à? Tám trăm năm chưa đụng tới, còn đòi qua kiểm tra phòng cháy hả?”
Thời thế thay đổi, đất đai ngày càng khan hiếm, môi trường lại bị phá hoại nghiêm trọng. Nhà nước kêu gọi bảo vệ môi trường, không ít đạo quán bị dỡ bỏ như mấy biệt thự trong rừng.
Phù Thanh Quán giữ được tới giờ là nhờ từng có thời kỳ huy hoàng, lão đạo cũng đã quỳ lạy xin chính quyền mãi mới được giữ lại. Nhưng chính quyền cũng không thể để Phù Thanh Quán chiếm đất không công, nên quy định phải nộp thuế kinh doanh, thuế xây dựng đô thị, thuế thu nhập doanh nghiệp…
Không đạt tiêu chuẩn đóng thuế thì dỡ bỏ ngay. Hơn nữa, vì đây là nơi tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn, chính quyền còn thường xuyên cho người tới kiểm tra công tác phòng cháy.
Nghe Khương Diêu nói vậy, mặt lão đạo sụp xuống ngay, chẳng buồn nhắc chuyện đưa anh về nữa, một mình quay lại thu dọn đống lộn xộn trong đạo quán. Tất nhiên, nếu Khương Diêu không bị thương và không dắt theo một cô dâu ma, ông ta chắc chắn sẽ mặt dày rủ anh ở lại dọn cùng. Dọn quán đúng là công việc cực mệt.
Trăng sáng treo cao ở phía tây, gió đêm thổi qua núi rừng. Khương Diêu cứ thế khập khiễng dắt cô dâu ma xuống núi. Dưới chân núi là quốc lộ, lúc này đã tầm ba bốn giờ sáng, trên đường không một bóng xe. Anh kéo sợi tơ hồng, mỗi lần anh đi ba bước thì cô dâu ma mới bước một bước.
Đi được một đoạn, bỗng một chiếc xe từ khúc cua chạy tới.
Người đàn ông lái xe đang chở vợ con về nhà, vừa lái vừa cãi nhau với vợ:
“Anh nghĩ vẫn nên vay tiền mua căn hộ đó trước. Cùng lắm chúng ta kham khổ một hai năm, sau đó cả nhà sẽ có nhà to ở. Bây giờ giá thị trường mua là lời nhất, em nghe anh…”
Người vợ ôm con, tức giận đáp: “Kham khổ gì nữa? Giờ chúng ta chưa đủ khổ sao? Mỗi tháng hai vợ chồng tiêu chưa tới 700 đồng, còn lại đổ hết cho con. Anh định bớt ở đâu? Không cho nó đi mẫu giáo à? Bắt nó ăn cơm chan cải trắng nấu mì hả?”
“Anh mặc kệ, anh thà đợi vài năm mới mua nhà, chứ không cắt xén cho con!”
…
Con bé nghe cha mẹ cãi nhau thì im lặng tựa vào ngực mẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bỗng nó xoay người, ngó ra phía sau xe.
“Sao vậy, bảo bối?” Người mẹ vừa giận dữ liền dịu giọng, cúi nhìn con.
“Mẹ ơi, vừa rồi ngoài đường có một cô dâu mặc áo cưới đỏ đi qua.” Con bé ngẩng đầu nói hồn nhiên, “Phía trước còn có một người mặc đồ vàng.”
Sắc mặt người mẹ lập tức đổi, vội ôm chặt con vào ngực. Cô và chồng nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng vì xe vừa rẽ nên chẳng thấy gì ngoài con đường núi đêm khuya, âm u rờn rợn.
“Mẹ ơi, cô dâu không phải chỉ xuất hiện ban ngày sao? Sao ban đêm cũng có?” Con bé áp sát mẹ, tò mò hỏi.
Người mẹ lạnh sống lưng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, vỗ về: “Không có cô dâu nào đâu, con nhìn nhầm rồi.”
Người chồng lập tức nhấn ga nhanh hơn, hai vợ chồng cũng không cãi nhau nữa. Về tới nhà, người mẹ ôm con mở cửa, bật đèn, liếc quanh xác nhận không có gì rồi mới thở phào.
Cái đó… chắc chắn không phải cô dâu. Rõ ràng là…
--------
Cạch!
Cửa mở ra.
Khương Diêu cuối cùng cũng về tới nhà. Anh đưa tay bật công tắc, đèn sáng lên… nhưng chỉ lóe một cái rồi chớp tắt hẳn, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Khương Diêu: “…”
“Không tới mức vậy chứ?”
Anh bật lại, lần này đèn tắt còn nhanh hơn.
“Ngay cả đèn cũng không cho à?” Anh quay lại nhìn cô dâu ma. Cô chỉ đứng yên, không nói lời nào.
Trước mặt một con ác quỷ cần độ hóa, Khương Diêu đành chịu thua, thu sợi tơ hồng, đóng cửa, để cô dâu ma đứng ở huyền quan, còn mình đi tắm.
Nhà anh bày trí rất đơn giản, rõ ràng chỉ một người ở. Vì là đạo sĩ, anh không sống cùng cha mẹ mà ở riêng trong căn biệt thự do anh trai Khương Hành mua.
Ban đầu định thuê bảo mẫu, nhưng anh từ chối. Làm đạo sĩ thì thường xuyên tiếp xúc với quỷ, lỡ hôm nào dẫn quỷ về nhà thì bảo mẫu bị dọa chết mất, ví dụ như bây giờ.
Biệt thự rộng, từ phòng khách ra phòng tắm cũng mất nửa ngày. Vào phòng tắm, bật đèn, soi gương… Nhìn một cái, anh suýt tưởng mình nửa thân đã xuống quan tài. Mặt trắng bệch chẳng kém gì quỷ, đạo bào thì như miếng vải liệm.
Anh cau mày khó chịu, ra ngoài lấy hòm thuốc xử lý vết thương, thay đồ sạch sẽ, ném bộ đạo bào rách nát vào thùng rác, rồi mới vào tắm.
Tiếng nước xối ào ào, hơi ấm lan ra, anh thả lỏng thở ra một hơi. Nhưng đang tắm, sống lưng bỗng lạnh toát. Cánh cửa phòng tắm vốn đóng chặt “kẽo kẹt” mở ra, đèn chớp hai cái rồi tắt ngúm.
Anh liếc ra sau — cô dâu ma đang đứng ngay ngoài cửa. Áo cưới đỏ chói như máu, quỷ dị không tả nổi.
Khương Diêu: “!”
Tim anh lỡ một nhịp, da đầu tê dại. Cô dâu ma đứng yên, không nhúc nhích. Anh vội khoác áo tắm, may mà tắm gần xong, rồi lách qua cô đi ra.
Ra khỏi phòng tắm, cô vẫn quay lưng về phía anh, bóng áo đỏ rực nổi bật trong đêm.
Anh cầm nến, ngồi xuống ghế đối diện, giơ nến lên soi. Ánh lửa lay động khiến sắc đỏ càng rực. Tấm khăn voan đỏ trên đầu cô cũng khẽ rung theo gió.
Anh thử chìa tay: “Chào ngài? Tôi là Khương Diêu, ngài tên gì?”
Bóng tối im lặng.
“Có lẽ… chúng ta có thể làm quen một chút?”
Vẫn không đáp.
Biết không nói chuyện được, anh đành bỏ qua. Hôm nay đã quá mệt, lại mất nhiều máu, cơ thể cần ngủ. Anh chúc “ngủ ngon” với cô dâu ma, rồi dán mấy lá bùa hạn chế hành động của quỷ lên bốn bức tường, xong xuôi mới vào phòng ngủ.
Anh khóa cửa, nằm trên giường, nghĩ cách độ hóa cô dâu ma. Muốn độ hóa thì phải cúng tế, mà muốn cúng thì cần bàn thờ. Nhà anh chưa có.
Ngày mai bảo sư phụ mang bàn thờ tới vậy.
Nghĩ thế, anh nhanh chóng ngủ.
Không lâu sau, cô dâu ma ngoài cửa khẽ động, bùa trên tường hóa thành tro rơi xuống. Nàng xoay người bước đi, để lại dấu vết đổ vỡ khắp nơi.
Kim đồng hồ chỉ bảy giờ sáng, ánh nắng ban mai xua tan bóng tối. Nhưng khi nắng chiếu tới, cô dâu ma lập tức bốc lên làn oán khí đen kịt bao lấy mình, chậm rãi lùi vào góc tối sâu nhất của căn phòng.
_______
Kem Kem:….hóa ra quỷ tân nương cũm nhìn lén trai đẹp hẹ hẹ hẹ.