Nếu lúc này Khương Diêu còn khỏe mạnh, chắc anh đã bị ông sư phụ trời đánh của mình chọc cho phun máu ra tại chỗ. Anh nghe lão đạo hét:

“Mau lấy máu tim chí dương của con để trấn áp nó! Trận pháp này với nó vô dụng rồi!”

Tổ tiên để lại cổ trận còn chẳng xài được, thì còn cái gì đối phó nổi con ác quỷ này chứ! Khương Diêu lảo đảo bò dậy, thấy con quỷ áo cưới đang nhúc nhích thì vội ép máu tim mình lên giữa trán nó. May mà lúc nãy uống đan dược cũng có tác dụng chút ít, giúp anh hồi lại tí sức. Anh quay đầu nhìn sư phụ, tuyệt vọng nói:

“Ngài không thể bắt con luôn dùng máu tim trấn áp như thế được! Làm vậy thì cả hai chúng ta đều toi mạng mất!” Anh yếu thế này thì chống được bao lâu chứ!

“…Con chờ ta!” Lão đạo chui từ dưới bàn ra, móc trong ngực ra một cuốn sách cũ, lấy tay dính nước miếng lật loạn xạ, miệng lẩm bẩm: “Ở đâu rồi, ở đâu rồi…” Bỗng mắt lão sáng rỡ như nhặt được vàng: “Tìm thấy rồi!”

Thì ra kẻ tạo ra trò ác độc này chính là tổ tiên của Phù Thanh Quan. Đọc xong trang đó, lão nhét sách lại, hô to:

“Con quỷ này không thể giết, muốn giải thì phải tìm người đã buộc nó. Đồ đệ, con phải độ nó!” Nghe cũng hợp lý nhỉ?

“Độ kiểu gì? Dùng máu tim của con độ à?!”

Lão đạo cười gượng: “Con mang về nuôi rồi độ ấy mà!”

Khương Diêu nghe xong thì sững người, ho sặc một trận, nghi ngờ hỏi: “Thầy… muốn con chết à?” Đùa gì chứ, đem con quỷ áo cưới này về nuôi chẳng khác nào ôm bom hẹn giờ! Một ngàn năm xác chết, trình độ vũ khí sinh hóa rồi còn gì!

Lão đạo cố gân cổ: “Ta sao lại muốn con chết, đồ đệ là hy vọng chấn hưng của Phù Thanh Quan!” Trời biết lão đã tốn bao công sức gài bẫy mới lừa được anh – một cơ thể chí dương cực hiếm.

Lão vuốt râu đắc ý: “Con thấy cái lục lạc trên cổ tay nó không?”

“Thấy thì sao? Ngài muốn con khen nó đẹp à?” Mà công nhận cũng hơi đẹp thật.

“Từ lúc nó hiện ra tới giờ, con có nghe lục lạc reo lần nào chưa?! Đúng là uổng phí thiên phú mà!”

“Ai trong tình huống này còn để ý mấy thứ vặt vãnh đó chứ?!”

“Đúng là trẻ người non dạ.” Lão lắc đầu, ra vẻ ta đây: “Cặp Song Phược Linh ( lục lạc ) này là báu vật trấn quan, có thể trấn oán khí ác quỷ. Nhưng dù sao nó chỉ là vật, nên hiệu quả yếu đi nhiều. Mau đem máu tim rót vào lục lạc, ta sẽ dạy con cách dùng!”

Cái gì cũng đòi máu tim! Khương Diêu gần như phát điên, nhưng vẫn cắn ngón tay, đổ máu vào Song Phược Linh.

Ngay lập tức, oán khí trên người quỷ áo cưới bùng nổ như hồng thủy. Ánh trăng bị mây đen nuốt chửng, gió lạnh nổi lên, trước mắt Khương Diêu chỉ còn một màu đỏ rực. Lão đạo gào:

“Đừng buông tay! Tiếp tục niệm chú! Buông ra là cả hai chết tại đây!”

Tai ù đi, mắt mờ dần, ngay cả hít thở cũng khó, nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng. Một phút, hai phút…

Khi sắp ngã quỵ, bỗng vang lên tiếng lục lạc “đinh linh linh” — âm trầm, lạnh lẽo, khiến người ta nổi da gà. Ánh trăng trở lại, oán khí tụ về áo cưới quỷ. Khương Diêu ngã xuống, thở hổn hển: “Cứu… con… sư phụ…”

“Ta tới đây đồ đệ!” Lão vừa bò vừa lăn tới, chân còn giẫm vào đạo bào, móc mấy lọ đan dược nhét vào miệng anh. Uống xong ba bình, suýt sặc chết, lại bị ép uống nước khoáng, thiếu điều chết thêm lần nữa.

Khương Diêu: “…” Muốn con chết thì cho chết nhẹ nhàng thôi, đừng tra tấn kiểu này.

Tựa vào ngực sư phụ, nhai nốt đan dược, Khương Diêu mặt đơ như xác sống, nhìn quỷ áo cưới đang đứng yên. Lão đạo biết anh đang giận nên vội dỗ:

“Ai nha! Lúc đó ta quýnh quá thôi! Mấy hôm trước con thích sợi tơ hồng xuyên quỷ của ta đúng không? Ta cho con đấy!”

Khương Diêu giơ tay.

“Con đúng là… tham thật đấy! Ăn của ta bao nhiêu đan dược rồi còn đòi nữa!”

Anh ho mấy tiếng, lão áy náy đưa tơ hồng ra. Nó rối như mớ bòng bong, còn thắt nút lung tung. Anh nhận lấy, liếc một cái rồi nhét vào đạo bào.

“Song Phược Linh dùng thế nào?”

Lão đau lòng bảo bối, hừ một tiếng rồi đáp: “Rót máu tim vào, con sẽ là chủ nhân của nó. Chỉ con mới nghe được tiếng lục lạc, và cảm nhận được cảm xúc của quỷ tân nương. Khi lục lạc im, nó sẽ không tự kích hoạt cơ chế giết người. Nhưng nhớ kỹ: tuyệt đối không chạm vào nó.”

“Nếu lục lạc reo, phải phân biệt cảm xúc. Nếu là cảm xúc tiêu cực, nó sẽ mở hết cơ chế giết người. Trước khi nó kịp làm vậy, con phải dùng máu tim trấn áp lại.”

“Rồi, con hiểu.” Anh đứng dậy, phủi bụi: “Con mang nó về.”

“Con chịu mang về thật à?!” Lão trợn mắt.

Trận pháp và hộp đã cháy sạch, Khương Diêu lấy tơ hồng, quấn vào tay quỷ áo cưới. Anh khẽ kéo, nó bước lên một bước, tà váy lay động, lộ ra đôi giày đỏ tươi.

Anh nói: “Chứ còn gì nữa. Giờ trời chưa sáng, không ai thấy, đem về luôn. Đợi ban ngày thì khỏi mang được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play