Buổi tối, Lý Minh Dương ngủ một giường, Vương Hiểu Vân và Lục Chiêu ngủ chung một giường. Chăn không lớn, Vương Hiểu Vân cũng sợ lạnh, ngủ đến nửa đêm, chiếc chăn vốn đắp trên người Lục Chiêu đã bị Vương Hiểu Vân kéo đi.
Lục Chiêu lại yếu như sên, chăn vừa rời khỏi người là ông bắt đầu sốt.
Khi Vương Hiểu Vân phát hiện thì ông đã sốt đến mê sảng. Vương Hiểu Vân cũng không dám để Lục Chiêu xảy ra chuyện. Lục Chiêu bây giờ là hy vọng duy nhất của bà ta.
Vương Hiểu Vân theo bản năng gọi Lý Minh Dương đang ngủ ở giường đối diện: “Minh Dương, ba con sốt rồi, mau đi tìm bác sĩ.”
Lý Minh Dương thực ra đã tỉnh từ lúc Lục Chiêu nói mê sảng, nhưng cậu vẫn nhớ lời Lục Chiêu nói buổi chiều, nên cậu giả vờ không nghe thấy.
Nghe thấy Vương Hiểu Vân gọi, Lý Minh Dương mới ngồi dậy, trong lòng vô cùng không tình nguyện. Sau khi phát hiện cậu không phải con ruột, Lục Chiêu đối với cậu cái mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, đến lúc xảy ra chuyện thì lại nhớ đến cậu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT