Lục Chiêu nằm trên chiếc giường ván trơ trọi, quay đầu ra lệnh cho Vương Hiểu Vân: “Đi tìm quản sự nông trường đến đây.” Ông tin rằng ông cụ đã dặn dò người phụ trách nông trường. Sức khỏe ông không tốt, ông cụ biết điều đó, chắc chắn đã chuẩn bị mọi thứ cho ông.
Vương Hiểu Vân khẽ đáp một tiếng, vội vàng đi ra cửa. Bà ta cũng nghĩ giống Lục Chiêu. Lục Chiêu là con trai ruột duy nhất của ông cụ, hổ dữ còn không ăn thịt con, ông cụ sẽ không thực sự bỏ mặc Lục Chiêu.
Còn bà ta là vợ Lục Chiêu, Lục Chiêu hiện tại lại đang nằm liệt giường, không thể tự chăm sóc bản thân. Chỉ cần bà ta chăm sóc Lục Chiêu thật tốt, ông cụ sẽ thấy được sự tốt đẹp của bà ta. Chỉ cần bà ta bám chắc vào Lục Chiêu, bà ta vẫn còn hy vọng cùng Lục Chiêu rời khỏi nông trường.
Đi ngang qua Lý Minh Dương, trên mặt Vương Hiểu Vân thoáng qua một tia rối rắm. Dù sao cũng là đứa con bà ta yêu thương từ nhỏ đến lớn, nói không có tình cảm là giả. Nhưng nghĩ đến việc nó không phải con ruột của mình, còn con ruột của mình lại vì cha ruột của Lý Minh Dương mà sống chết không rõ, Vương Hiểu Vân có chút không thể đối mặt với Lý Minh Dương.
Nhưng mỗi lần đối diện với vẻ mặt cẩn trọng của Lý Minh Dương, Vương Hiểu Vân lại không nỡ lòng.
Nhìn Lý Minh Dương đứng ở cửa, lạnh đến tím cả mặt, Vương Hiểu Vân cuối cùng cũng không đành lòng: “Vào trông chừng… ông Lục đi.”
Lục Chiêu nằm trên giường lớn tiếng từ chối: “Bà đừng để nó lượn lờ trước mặt tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT