“Mộc Dĩ An, cậu còn bao nhiêu kinh hỉ là tôi chưa biết đây?”
Bùi Sâm cúi đầu nhìn tiểu tang thi trước mặt, trong lòng càng lúc càng thấy thú vị. Thật đúng là nhặt được một đại bảo bối.

“Ngao ô ~”

Mộc Dĩ An vui sướng chộp lấy viên tinh hạch mà Bùi Sâm đưa — phần thưởng xứng đáng cho công sức vừa rồi.
Cậu không do dự, há miệng táp một cái, răng nanh lộp bộp nghiền nát tinh hạch như thể chỉ là viên đường nhỏ, rồi nuốt ực xuống, ánh mắt thỏa mãn rạng rỡ.

Bùi Sâm nhớ lại cảnh cậu cắn nát cả vòng cổ kim cương, nhìn cái cách nuốt tinh hạch này… xương cốt hắn bỗng cảm thấy tê rần.
Với Mộc Dĩ An, e rằng xương người cũng chẳng khác gì kẹo đậu.

Sau khi quét sạch tang thi quanh đây và bỏ đầy mười mấy viên tinh hạch vào túi, Bùi Sâm kéo Mộc Dĩ An về nhà.
Giờ có không gian của cậu, hắn hoàn toàn có thể dọn đi chỗ khác. Trước đây, vì tích trữ vật tư quá nhiều, hắn đành ở lại căn hộ này. Nhưng giờ, chỉ cần Mộc Dĩ An thu hết vào không gian, bọn họ sẽ tìm nơi an toàn hơn.

Chỗ này gần làng đại học, tang thi tụ tập đông. Ban đêm, tiếng gào rú vọng đến như sóng trào. Sớm muộn gì bọn chúng cũng kéo đến, lúc đó muốn đi sẽ rất khó.

Những ngày kế tiếp, Bùi Sâm dành thời gian huấn luyện Mộc Dĩ An lấy và cất đồ trong không gian.
Thế nhưng hôm nay, cậu đột nhiên dở chứng.

“Ngao ô ~”

Mộc Dĩ An ném bịch bánh mì xuống đất, rồi cả người nhào vào người Bùi Sâm. Cái mũi nhỏ hít lấy hít để, hai tay sờ soạng loạn xạ như con cún con tìm hơi chủ.

“Cậu thế này… y như tiểu cẩu vậy.”
Bùi Sâm bật cười, đưa tay xoa đầu cậu.

Những ngày ở cùng nhau giúp hắn nhận ra: Mộc Dĩ An không hề có ký ức, chỉ sống theo bản năng. Cử chỉ lẫn ánh mắt thuần như dã thú chưa được thuần hóa.
Nhưng đôi khi, cậu vẫn hiểu được lời hắn, và sự hiện diện của cậu đã xua bớt phần lớn cô độc trong lòng hắn.

Từ khi trọng sinh, Bùi Sâm luôn cảm thấy mình lạc lõng với thế giới này. Sau khi bị bạn bè, người yêu phản bội, hắn tự giam mình thành một con sói đơn độc.
Thế mà tiểu tang thi này, vừa giống đồng bạn, vừa như một con thú cưng được nuôi dưỡng, lại có thể mang đến niềm vui, khiến hắn bớt cô đơn.

Cho nên lúc này, đối với hành động Mộc Dĩ An bám trên người mình để tìm đồ, Bùi Sâm lại phá lệ dung túng.

“Ngao ô ~”

Sau khi lục soát khắp người Bùi Sâm vẫn không tìm thấy thứ mình muốn, Mộc Dĩ An rõ ràng có chút bực bội.
Cậu cọ đỉnh đầu vào ngực hắn, hai tay loạn xạ sờ soạng lên xuống, chẳng biết đã chạm tới chỗ nào — khiến Bùi Sâm phải lập tức bắt lấy đôi “móng vuốt” đang tác loạn.

“Đừng có sờ bậy, sờ loạn là phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.”

“Ngao ô ~”

Mộc Dĩ An nhe răng nanh “đe dọa”, chỉ tiếc là chẳng có chút uy hiếp nào.

Bùi Sâm khoanh tay, mặc cho cậu tiếp tục sờ soạng. Mãi đến khi bàn tay nhỏ mò đến túi quần sau, Mộc Dĩ An mới ngẩng lên, đôi mắt sáng lấp lánh như phát sáng.

“Muốn ăn tinh hạch à?”

“Ngao ô ~”

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn giống một lao công nhỏ đang mặc cả với ông chủ.
Từ hôm ở siêu thị ăn xong viên tinh hạch kia, mấy ngày nay Bùi Sâm chưa cho thêm viên nào, toàn bắt cậu làm việc không công. Có chút tính tình, Mộc Dĩ An liền quyết định “bãi công”, dính lấy hắn để đòi đồ ăn.

Bùi Sâm lấy ra hai viên tinh hạch trong suốt, lấp lánh như thủy tinh trong tay.

“Ngao ô ~”

Chưa kịp phản ứng, Mộc Dĩ An đã lao tới cắn — vừa khéo cắn trúng tinh hạch và… suýt cắn cả tay Bùi Sâm.
Răng nanh bén nhọn lập tức nghiền nát, âm thanh “ca băng ca băng” vang lên giòn tan. Mộc Dĩ An nhắm mắt hưởng thụ, nuốt trọn không chừa mảnh vụn nào, trông chẳng khác nào đang ăn món ăn vặt cứng giòn.

“Ăn đã thế, giờ ăn no tinh hạch rồi thì làm việc tiếp được chưa?”

Tinh hạch này năng lượng thuần khiết. Đến năm thứ ba mạt thế, khi tang thi tiến hóa lên cấp cao và bắt đầu có trí tuệ, chúng nhận ra ăn thịt người tiến hóa rất chậm. Thế nên, chúng bắt đầu nhắm vào tinh hạch trong đầu dị năng giả.

Tinh hạch chia làm ba loại:

Loại một: từ dị năng giả, có thể bị tang thi ăn hoặc dị năng giả cùng hệ hấp thu.

Loại hai: tinh hạch trong suốt, tồn tại trong đầu tang thi không mang dị năng. Chúng có thể bị dị năng giả hấp thu để tăng sức mạnh, hoặc bị tang thi coi như đồ ăn.

Loại thứ ba chính là tinh hạch của tang thi dị năng giả.
Giống như con người, một số tang thi cũng sẽ thức tỉnh dị năng.
Tinh hạch của bọn chúng có màu sắc rực rỡ ứng với thuộc tính:

Hỏa hệ: đỏ rực như hồng ngọc

Thổ hệ: vàng óng như kim loại

Thủy hệ: lam sâu như biển

Chỉ cần nhìn màu, đã có thể phân biệt loại dị năng.

Con người và tang thi sinh ra vốn ở thế đối lập. Tang thi ăn thịt người để tiến hóa, còn dị năng giả lại cần tinh hạch tang thi để thăng cấp.

“Ngao ô ~”

Nuốt xong một viên tinh hạch, Mộc Dĩ An vẫn trông mong nhìn Bùi Sâm — ánh mắt rõ ràng là: “Cho thêm nữa đi!”

“Một viên còn chưa đủ hả? Không chịu làm việc thì lấy đâu ra tinh hạch mà ăn.”

Mộc Dĩ An nghe xong, tròn mắt nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt như không hiểu nổi lý lẽ này.

“Ngao ô ~”

Cậu trực tiếp vươn tay giật lấy tinh hạch trong tay hắn.
Bùi Sâm giơ cao lên. Mộc Dĩ An ngẩng cổ, kiễng chân, cố với… nhưng vẫn thấp hơn hắn hẳn một cái đầu. Dù có nhón mũi chân cũng chẳng chạm tới.

“Ngao ô ~”

Tiểu tang thi bực mình, liền sử một chiêu “ác long rít gào” — sát thương cơ bản: 0.
Uy hiếp: 0.
Đáng yêu độ: nổ thanh.

“Muốn ăn thì phải làm việc, biết chưa?”

Bùi Sâm lắc lư viên tinh hạch còn lại trước mặt cậu.
Mộc Dĩ An phồng má, mặt đầy bất mãn. Trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt sinh động đến mức khiến Bùi Sâm có ảo giác… đây không phải tang thi, mà là một người sống thật sự.

Không kìm được, hắn đưa tay chọc chọc má cậu — cảm giác mềm ấm khác hẳn cái lạnh cứng của đám tang thi bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play