Nghe tiếng “ngao ô” của Mộc Dĩ An, con tang thi vừa lao tới bỗng như bị giật mình, xoay người bỏ đi.
Dù động tác chậm chạp đến buồn cười, nhưng bóng lưng của nó vẫn toát ra vẻ… sợ hãi.

“Ngao ô ~”

Mộc Dĩ An chớp đôi mắt to, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng biến mất.

Bùi Sâm nhướng mày:
“Không ngờ chỉ một tiếng của cậu đã dọa được nó chạy. Cũng ra gì đấy chứ.”

“Ngao ô ~”

Tiếng kêu lần này lại hơi giận dỗi, như thể nghe ra được chút trêu chọc trong lời hắn. Cậu phồng má lên, có chút không vui.

Mấy con tang thi khác quanh cổng khu dân cư bị Bùi Sâm dùng lang nha bổng “xử lý” gọn ghẽ.
Mộc Dĩ An lững thững đi theo sau, vẫn chẳng mấy bận tâm đến đám tang thi kia.
Khi nhìn thấy con người đi ngang, cậu cũng chẳng tỏ ra muốn tấn công.

Bùi Sâm âm thầm gật đầu. Nhưng với hắn, như vậy vẫn chưa đủ.

Hắn kéo Mộc Dĩ An ra phố, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay cậu đề phòng bất trắc.
Ngay trước mắt, một người vừa bị tang thi cắn, máu tươi nhanh chóng loang ra, mùi tanh nồng tỏa khắp. Đám tang thi gần đó lập tức bị kích thích, đồng loạt lao đến.

Nhưng Mộc Dĩ An… vẫn đứng im. Đôi mắt vô cảm, hoàn toàn không bị mùi máu mê hoặc.

Lúc này, Bùi Sâm mới thật sự tin rằng tiểu tang thi này sẽ không chủ động công kích con người.

Hai người tiếp tục đi, chưa được bao xa, ánh sáng rực rỡ từ một cửa hàng kim cương ven đường thu hút sự chú ý của Mộc Dĩ An.
Dưới ánh đèn, những chiếc vòng cổ kim cương tỏa sáng lấp lánh.

Cậu ngẩn người tại chỗ, đôi mắt như bị ánh sáng hút mất.

“Cậu thích vòng cổ kim cương à? Cái này… đam mê hơi lạ đấy.”

“Ngao ô ~”

Cậu ngốc nghếch kêu một tiếng, rồi bất ngờ thoát khỏi tay hắn, đi thẳng vào cửa hàng.
Qua lớp tủ kính, hàng loạt món trang sức lóa mắt hiện ra.

Nhoáng! — năm chiếc móng vuốt đen nhánh bật ra, cắt gọn lớp kính cường lực như cắt giấy.

“Ngao ô ~”

Mộc Dĩ An ôm cả một đống vòng cổ, hớn hở mang đến trước mặt Bùi Sâm, như đang dâng “chiến lợi phẩm”.

“Thích thì cứ giữ mà đeo.”

Bùi Sâm chỉ biết xoa trán. Ai ngờ tiểu tang thi này lại mê đồ lấp lánh đến vậy.

“Ngao ô ~”

Không chần chừ, cậu đưa một sợi vòng cổ lên miệng.

Cạch! — răng nanh cắn xuống.
Chiếc kim cương ba cara vỡ tan thành bụi ngay trước mắt Bùi Sâm, để lại hắn đứng hình.

Kim cương — vật cứng bậc nhất — vậy mà răng nanh của Mộc Dĩ An có thể nghiền nát dễ dàng.

Nghĩ đến nếu bị Mộc Dĩ An cắn một miếng, e rằng xương cốt mình cũng thành vụn, Bùi Sâm bất giác rùng mình.

“Ngao ô ~”

Mộc Dĩ An nhai nhai sợi vòng cổ kim cương, rồi há miệng phun ra toàn bộ vụn đá.
Cậu kéo nhẹ góc áo Bùi Sâm, đôi mắt đen láy ngập vẻ tội nghiệp.

“Ngốc, vòng cổ kim cương không phải đồ ăn của cậu. Cái này… sao mà ăn được.”

“Ngao ô ~”

Mặt nhỏ xíu nhăn nhúm, cậu vẫn cố giơ phần vòng cổ còn lại lên.
Bùi Sâm nhanh như chớp đoạt lấy, sợ cậu lại cho vào miệng.

Đôi mắt của Mộc Dĩ An nhìn theo, lấp lánh ánh nước như sắp rơi lệ.

“Nghe lời, thứ này nuốt vào sẽ làm răng cậu sứt đó.”

“Ngao ô ~”

Nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi thứ ánh sáng lấp lánh kia, như bị mê hoặc.

“Đi, đi săn tang thi.”
Bùi Sâm khẽ lắc lắc vòng cổ kim cương, xoay người bước ra ngoài. Mộc Dĩ An lập tức lon ton chạy theo, hai chân ngắn gõ lộp cộp trên nền gạch.

Lúc này, cảnh tượng ngoài đường đã hỗn loạn như tận thế thật sự: người bị cắn nhanh chóng biến đổi, những kẻ đói khát lao vào cắn xé người khác.
Dù đánh thế nào, chúng cũng không chết — đến lúc này mọi người mới nhận ra, chúng đều là tang thi.

Trong tay cầm lang nha bổng, Bùi Sâm đối phó với đám tang thi chậm chạp này chẳng khác gì trẻ con chơi trò đập chuột.
Chẳng mấy chốc, cả con phố đã sạch bóng tang thi, hắn cũng thu được hơn mười viên tinh hạch, bỏ hết vào túi.

Trong suốt quá trình ấy, ánh mắt Mộc Dĩ An lại dán chặt vào mấy viên tinh hạch, ánh lên thứ ánh sáng lộng lẫy chẳng khác gì khi nhìn kim cương.

“Muốn ăn cái này à?”
Nhận ra ánh mắt thèm thuồng kia, Bùi Sâm cầm một viên tinh hạch lắc qua lắc lại. Mộc Dĩ An lập tức nghiêng đầu qua lại theo hướng viên đá.

“Ngao ô ~”

Cậu lại nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương — chính xác hơn là nhìn viên tinh hạch trong tay hắn.

“Ra là vậy. Cậu thích kim cương vì nó giống tinh hạch đúng không? Muốn ăn thì cũng được thôi, nhưng phải có đồ đổi.”

“Ngao ô ~”

Mộc Dĩ An kéo nhẹ ống tay áo hắn, như làm nũng, nhẹ nhàng lắc lắc.
Bất ngờ, trên tay cậu xuất hiện một… hộp đồ hộp.

Bùi Sâm sững người. Trong tay trống không bỗng hiện ra một vật — điều này chỉ có thể nghĩa là Mộc Dĩ An sở hữu dị năng không gian.

Không ngờ nhặt bừa một tiểu tang thi đáng yêu, lại là “tiểu thiếu gia” có bảo bối không gian trong người.

“Cậu… có dị năng không gian?”

“Ngao ô ~”

Mộc Dĩ An vẫn ngơ ngác nhìn hắn, như chẳng hiểu hắn đang nói gì, đôi mắt tròn xoe càng làm cho bí ẩn này thêm phần khó đoán.

“Cậu biến thêm chút đồ nữa, tôi liền cho cậu viên tinh hạch này.”

“Ngao ô ~”

Ánh mắt Mộc Dĩ An vẫn dán chặt vào viên tinh hạch lấp lánh, miệng hé ra, đến mức có thể thấy rõ nước dãi trong suốt đang lấp ló.
Rõ ràng là thèm đến mức nước miếng sắp nhỏ giọt.

“Biến thêm một ít nữa, là cậu được ăn ngay.”

“Ngao ô ~”

Cậu khẽ vung tay. Cạch cạch cạch — vài lon đồ hộp từ bàn tay trống rỗng rơi lăn xuống nền đất.

Bùi Sâm nheo mắt. Quả nhiên là dị năng không gian thật.
Suy nghĩ một chút, hắn kéo Mộc Dĩ An đến một tiểu siêu thị gần đó.

“Cậu… đem toàn bộ mấy thứ trên này thu vào hết. Xong rồi thì tôi cho cậu tinh hạch.”

“Ngao ô ~”

Mộc Dĩ An vẫn ngơ ngác nhìn hắn, như chẳng hiểu ý.
Bùi Sâm đành khoa tay múa chân, chỉ vào đồ trên kệ, rồi làm động tác bỏ vào túi.

Lần này thì cậu “à” một tiếng rất khẽ, bàn tay nhỏ nhấc lên…

Vù!

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ siêu thị biến thành một khoảng trống lạnh tanh.
Không chỉ đồ ăn, nước uống, mà ngay cả kệ hàng cũng không cánh mà bay.

Bùi Sâm trợn mắt, đồng tử co rút — tiểu tang thi này không chỉ biết cất đồ, mà là quét sạch toàn bộ thế giới cũng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play