Ngày 3 tháng 7 năm 2034, rạng sáng 3 giờ 30 phút.

Bùi Sâm giật mình mở choàng mắt. Đây đã là ngày thứ ba hắn sống lại, nhưng cho đến hôm nay, hắn vẫn thường bị ác mộng đánh thức — mơ thấy cảnh mình bị tang thi cắn xé, đau đớn đến tột cùng rồi choàng tỉnh.

Hắn chậm rãi đứng dậy, bước ra ban công. Từ túi móc ra một bao thuốc và bật lửa, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi, rồi phả ra làn khói trắng mờ.

Nghĩ lại mà thấy vừa chua xót vừa buồn cười — chỉ còn bốn ngày nữa thôi, tận thế sẽ lại buông xuống.

Hắn đã sống sót suốt ba năm trong mạt thế, cuối cùng lại chết thảm dưới tay chính bạn trai và bạn tốt của mình.

Hồi đó, khi trở về khu an toàn của thành phố A, bọn họ bất ngờ chạm trán một làn sóng tang thi khổng lồ.
Vì muốn sống sót, hai kẻ ấy đã liên thủ, nhân lúc tang thi ập tới liền đẩy hắn khỏi xe.

Sau khi sống lại, Bùi Sâm từng nghĩ sẽ tìm Thẩm Bạch để hỏi cho ra lẽ. Rõ ràng Thẩm Bạch là bạn trai hắn, tại sao lại bắt tay với tên bạn lưu manh kia, đẩy hắn vào miệng chết?

Rõ ràng lúc đó hỏa lực của bọn họ đủ mạnh. Chỉ cần cầm cự thêm một chút, bọn họ hoàn toàn có thể an toàn quay về.

Thế nhưng sự thật là… hắn bị chính hai người đó đẩy thẳng vào giữa biển tang thi. Hàng ngàn, hàng vạn cái xác khô lao tới, vây kín quanh hắn. Tiếng xé thịt, cảm giác đau đớn bị chia cắt từng mảnh, đến giờ vẫn khắc sâu trong ký ức, nhức nhối như mới hôm qua.

Khi bị tang thi cắn xé đến chết, hắn đã nghĩ mình sẽ kết thúc ở đó. Nào ngờ, vừa mở mắt, hắn lại quay về thời điểm bảy ngày trước khi mạt thế bắt đầu.

Hai ngày đầu sau khi sống lại, hắn sống trong trạng thái mơ hồ, lúc thì khóc, lúc lại cười như kẻ điên. Hiển nhiên, hắn vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của mạt thế đời trước.

“Hô…”

Bùi Sâm thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã trọng sinh.

Hắn biết rõ, chỉ còn bốn ngày nữa là mạt thế sẽ giáng xuống. Khi ấy, một nửa dân số toàn cầu sẽ biến thành tang thi. Không bao lâu sau, nước sẽ bị cắt, điện sẽ mất, nhật thực kỳ dị sẽ phá hủy hệ thống vệ tinh, thiết bị liên lạc sẽ vô dụng, điện thoại chỉ còn là đồ trang trí.

Điều cấp bách nhất bây giờ là phải lập tức tích trữ vật tư. Đời trước, khi mạt thế đột ngột đến, hắn chỉ ru rú trong nhà, mãi đến nửa tháng sau vì hết lương thực và nước uống mới dám ra ngoài.

Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay bầy tang thi. Hắn bị ép phải chạy trốn, trốn đông trốn tây, phải rất vất vả mới thoát khỏi thành phố S.

Kiếp này, hắn nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ: tích trữ đủ lương thực và nước uống để ở lì trong nhà.

Giai đoạn đầu, tang thi di chuyển còn chậm, đây chính là thời cơ tốt để hắn hành động.

Hơn nữa, vào đúng ngày mạt thế ập xuống, sẽ xuất hiện một hiện tượng gọi là “nhật dị ” — những người chịu chiếu xạ của nó sẽ có tỷ lệ rất cao thức tỉnh dị năng.

Đời trước hắn chỉ là một người thường, suốt ba năm lăn lộn trong mạt thế nên mới có phần nhạy bén và cứng cỏi hơn người.

Sống lại một lần nữa, hắn nhất định phải thức tỉnh dị năng!

Bùi Sâm cứ thế đứng yên trên ban công, nhìn ánh đèn rực rỡ trải khắp muôn nhà.

Cho đến khi bình minh ló rạng, hắn mới dập tắt điếu thuốc cuối cùng trong bao, không nương tay ném thẳng xuống dưới.

Ba năm mạt thế đã khiến hắn bỏ hẳn thuốc lá, chỉ là chuyện trọng sinh lần này quá mức chấn động, hắn mới không kiềm được mà rít vài hơi.

Sau đó, hắn đến siêu thị lớn nhất để tích trữ vật tư — gạo, mì, và nhiều loại thực phẩm đóng gói có thể để lâu.

Ngoài ra còn có đồ hộp, nước khoáng, mỗi loại đều chất thành từng thùng lớn chở về.

Vì quốc gia quản lý vũ khí rất nghiêm ngặt, hắn chỉ có thể cố gắng mua một số vũ khí cận chiến có sức sát thương cao, như chùy gai và ống thép.

Mang đống vũ khí về nhà xong, hắn lại lái xe đến chợ nông sản gần nhất.

Sau khi khu an toàn được thành lập, hạt giống sẽ được gọi là “màu xanh hy vọng” — thứ không thể thiếu. Hắn phải tranh thủ mua trước càng nhiều càng tốt.

Khi đã gom đủ mọi thứ, lái xe trở về nhà, ở một khúc cua bất ngờ lao ra một chiếc Rolls-Royce.

Không kịp phản ứng, hắn va thẳng vào chiếc xe đó.

Hắn đang nghĩ nên giải quyết thế nào, thì cửa Rolls-Royce mở ra, bước xuống một thiếu niên có ngũ quan tinh xảo đến mức khiến người ta phải sững sờ.

Nói là “thiếu niên” vì trông cậu chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi.

Ngũ quan thanh tú, đôi mắt tròn như mèo con, lúc này vì hoảng sợ mà mở to, lông mi dài khẽ run, phủ xuống mắt một bóng mờ nhàn nhạt.

Vừa nhìn đã biết là tiểu thiếu gia nhà giàu: làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, khí chất thanh thoát khiến người chỉ liếc qua một lần cũng khó lòng quên được.

Tiểu thiếu gia khẽ cau mày. Cậu bước xuống từ ghế lái, trong xe không có ai khác — hiển nhiên là tự trộm lái xe ra ngoài.

“Xin lỗi, tôi đâm hỏng xe của anh… nhưng mà… tôi trộm xe ra, không có tiền bồi thường.”

Giọng cậu có chút ngại ngùng. Hai tay đan vào nhau, không yên mà xoắn nhẹ lòng bàn tay mình.

Bùi Sâm liếc nhìn đầu xe của mình — hơn nửa đầu xe đã bị móp, còn chiếc Rolls-Royce kia gần như chẳng sứt mẻ gì.

Thoạt nhìn cũng chẳng rõ là ai đâm vào ai.

“Xin hỏi… anh có thể cho tôi ở nhờ vài ngày không? Ngày mai thẻ ngân hàng của tôi sẽ được gỡ phong tỏa, tôi sẽ đưa toàn bộ số tiền trong đó cho anh.”

Tiểu thiếu gia nhìn Bùi Sâm đầy thấp thỏm, môi hồng nhạt mím chặt, môi trên khẽ ép lên môi dưới, cả người toát ra vẻ ngoan ngoãn, mềm mại, đáng yêu lại vô hại.

Bùi Sâm bị ánh mắt ấy làm cho thoáng ngẩn người. Dung mạo của tiểu thiếu gia trước mặt, chẳng khác nào được chạm khắc theo đúng gu của hắn — đôi mắt tròn như mèo con, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng, chiếc cằm trắng mịn tinh tế… ngay cả vòng eo mảnh khảnh kia, có cảm giác chỉ cần một bàn tay là có thể ôm gọn.

“Cậu có bao nhiêu tiền?”

Bùi Sâm im lặng một lúc rồi mở miệng. Hắn đang cần một khoản lớn để tiếp tục tích trữ vật tư, và trước khi mạt thế đến, tiền vẫn là thứ có giá trị nhất.

Tiếc là trên người hắn chỉ có mấy vạn đồng, rõ ràng không thể mua được bao nhiêu vật tư.

“Trong thẻ tôi có 3 triệu, đó là tiền tiêu vặt tháng này của tôi. Chỉ cần anh cho tôi ở nhờ vài ngày, tôi sẽ đưa hết số tiền này cho anh.”

Tiểu thiếu gia chắp tay trước ngực, ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.

Vì 3 triệu này… Bùi Sâm thật sự động lòng, dù cảm thấy hơi xấu hổ.

“Lên xe.”

Không nói lời thừa, hắn trực tiếp ngồi vào Rolls-Royce, kéo tiểu thiếu gia sang ghế phụ.

“Chào anh, tôi tên là Mộc Dĩ An, anh cứ gọi tôi là An An được rồi.”

Ngồi ở ghế phụ, Mộc Dĩ An mềm mại lên tiếng, trông ngoan ngoãn và đáng yêu hết mức.

Khóe mắt Bùi Sâm không kiềm được liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên đôi tay trắng mảnh của cậu. Móng tay cậu mang sắc hồng nhạt tự nhiên, vừa nhìn đã biết là được nuông chiều trong nhung lụa, sống sung sướng từ nhỏ.

“Tôi tên Bùi Sâm.”

Rolls-Royce dừng lại ở tầng hầm khu chung cư. Bùi Sâm đưa Mộc Dĩ An về nhà.

“Nhà hơi nhỏ, cậu đừng để ý.”

Đây là căn hộ Bùi Sâm thuê, chỉ có một phòng ngủ, một bếp, một nhà vệ sinh và phòng khách, giá thuê mỗi tháng là 4.500 tệ.

Vì Bùi Sâm mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, hắn chưa từng ở ghép với ai, cũng không quen ở ký túc xá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play