“Ta chẳng qua chỉ là một ngoại môn tu sĩ, phiền họ phải bận tâm.” Chử Thanh Ngọc buông tay Sở Hồng ra. Con dao găm chỉ còn lại cái chuôi rơi xuống vũng bùn lầy lẫn máu.
Sở Hồng buông tay xuống không kiểm soát được, cơ thể run rẩy từng cơn, miệng r*n rỉ cầu cứu. Đáng tiếc, tiếng đánh nhau vừa rồi quá lớn, mọi người đều đã lùi ra xa. Gần đó chỉ có Chử Thanh Ngọc là người sống có thể nghe thấy tiếng cầu cứu yếu ớt này. Sở Hồng nhìn Chử Thanh Ngọc, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Trên mắt Chử Thanh Ngọc vẫn còn tấm vải trắng, nhưng nút thắt phía sau đã lỏng, khiến tấm vải hơi trễ xuống, nghiêng lệch trên mũi và tai, nhưng không tuột hẳn. Vết máu bắn lên vải đã loang ra, một vài giọt máu đỏ tươi còn chảy dài trên má y.
Khóe miệng nam nhân cong lên một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Phải trách ngươi thực lực quá yếu.” Chử Thanh Ngọc trả lại câu nói đó cho hắn.
“Thiếu gia, nhị thiếu gia?”
Có lẽ là do thấy quả cầu nước màu lam phát sáng của Sở Hồng biến mất, Sở Tự Phong đang trốn sau hòn non bộ trong sân đã phái người đến xem xét tình hình. Chử Thanh Ngọc nhận ra đó là giọng của quản gia, y khẽ nhướng mày, ánh mắt hướng về phía sau lưng Sở Hồng.
Quản gia cầm đuốc, cẩn thận tiến lại gần: “Nhị thiếu gia, ngài có bị thương không?”
Lúc này, Sở Hồng đã không thể trả lời. Chử Thanh Ngọc cười nhẹ: “Hắn ấy à, bị thương ở tim.”
Quản gia sững sờ, nhận ra đó là giọng của đại thiếu gia, liền thăm dò: “Đại, đại thiếu gia, ngài không sao chứ?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play