Chử Thanh Ngọc đột ngột mở mắt. Bốn phía tối đen như mực, tiếng cảnh báo chói tai bén nhọn vừa nãy còn văng vẳng bên tai nay đã hoàn toàn tan biến. Mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập và nhịp tim đập như trống thúc.

Y sờ soạng khắp cơ thể, khó tin đặt tay lên ngực để cảm nhận nhịp đập của trái tim mình. Y chưa chết. Cỗ máy đầu não của tổng phòng điều khiển đã nổ tung ngay trước mắt y, vậy mà y vẫn sống sót!

Chử Thanh Ngọc phấn khích muốn bật cười, nhưng vừa hít một hơi, cuống họng khô khốc đã khiến y ho sặc sụa. Cơn đau từ khắp cơ thể cũng theo tiếng ho mà ập đến, dữ dội đến mức y suýt nghẹt thở.

Dưới thân y, một tiếng kẽo kẹt phát ra, như tiếng gỗ cọ vào nhau. Chử Thanh Ngọc lần mò tìm kiếm, muốn biết mình đang ở cái nơi quái quỷ nào. Nhưng tay vừa vươn ra, y đã mất thăng bằng, ngã nhào xuống.

Leng keng quang lang, một loạt âm thanh đổ vỡ vang lên. Chử Thanh Ngọc cảm thấy trời đất quay cuồng, một cơn đau nhức khó tả từ chân truyền đến. Y sờ thử, phát hiện đùi phải không phải là da thịt, mà là một vật cứng cáp, như bị nẹp bằng một tấm ván gỗ. Chân trái cũng đau, nhưng chỉ được băng bó sơ sài, nhẹ hơn rất nhiều so với chân phải.

“Đây chính là cái giá phải trả để sống sót sau vụ nổ ư?” – Y tự hỏi. – “Chân mình bị tàn phế rồi sao?”

Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên:

“Ngươi… ngươi ngươi ngươi! Sao ngươi còn có thể nói và cử động được?”

Chử Thanh Ngọc quay đầu theo hướng giọng nói, nhưng nơi này quá tối, y chẳng thấy gì cả. Không đợi y cất lời, giọng nói gần ngay trước mặt đã lầm bầm:

“Chẳng lẽ chưa ăn sạch sẽ?”

Ngay sau đó, Chử Thanh Ngọc cảm thấy một luồng hơi lạnh lẽo, xen lẫn sát khí, ập thẳng tới chỗ y. Y theo bản năng muốn tránh, nhưng đôi chân đã tàn phế hạn chế mọi chuyển động. Dù cố hết sức, y cũng chỉ dịch người sang một bên được chút ít.

Khoảnh khắc tiếp theo, luồng hơi lạnh đó đã đụng phải, điên cuồng chui vào người y. Đây không phải là cảm giác chen lấn ở nơi chật hẹp, mà là một thứ sức mạnh vô hình, muốn rút hồn phách của y ra khỏi cơ thể! Chử Thanh Ngọc chợt nhận ra, y đang bị một con quỷ cướp xác!

Niềm vui sướng khi còn sống sót vụt tắt đi một nửa.

Đã nhiều năm lắm rồi y không gặp một con quỷ to gan như thế. Những tháng ngày bị bắt đi hoàn thành vô số nhiệm vụ kỳ quái, y đã không nhớ nổi mình đã diệt bao nhiêu con quỷ. Có những con rất khó đối phó, phải dùng đến phù triệu hoán. Còn con quỷ trước mắt này, hẳn là chưa cần đến.

Chử Thanh Ngọc giơ tay lên, cắn rách đầu ngón tay. Mùi máu tanh lập tức lan tỏa trong khoang miệng.

“Khốn kiếp! Sao không chui vào được!” Con quỷ đó điên cuồng tìm cách chiếm lấy thân xác trước mắt, nhưng không thể đẩy hồn phách của Chử Thanh Ngọc ra ngoài. Nó mắng: “Thằng mù chết tiệt, đừng có vùng vẫy nữa! Ngoan ngoãn để ta nhập vào, ngươi sẽ bớt đau khổ hơn!”

Vừa dứt lời, nó thấy cơ thể kia giơ tay lên, vung về phía nó. Bàn tay dính một vệt máu đỏ, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Con quỷ cảm thấy không ổn, nhưng đã quá muộn để chạy trốn, nó bị bàn tay đó tóm trúng mặt.

Cả căn phòng vang lên một tiếng hét thảm thiết. Dựa vào âm thanh, Chử Thanh Ngọc đoán được con quỷ đang ở vị trí nào.

“Ngươi vừa nói gì?”

Sau khi đánh lui con quỷ đoạt xác, Chử Thanh Ngọc không hề vui mừng. Lời nói của nó đã khiến y nhận ra một sự thật: Y thấy nơi này tối đen như mực, có lẽ không phải vì hoàn cảnh, mà là vì chính bản thân y.

Y bị mù ư?

Chử Thanh Ngọc khẽ vuốt lên đôi mắt của mình, lòng không cách nào chấp nhận sự thật này. Luồng gió lạnh lại ập đến, con quỷ hiển nhiên chưa bỏ cuộc. Nhưng lần này, nó chưa kịp chạm vào tà áo Chử Thanh Ngọc đã bị bàn tay dính máu của y tóm lấy, văng ra xa.

Lần này, con quỷ bất động. Vệt máu trên cổ nó như có sự sống, siết chặt lấy. Mặc dù là quỷ, không cần hô hấp, nhưng nó vẫn cảm thấy nghẹt thở. Nó cuối cùng cũng nhận ra, nó không phải là đối thủ của kẻ mù lòa này.

“Công tử tha mạng! Tha mạng cho ta! Ta… ta cũng bị người ta ép buộc! Ta không hề tự nguyện! Kẻ đó nói nếu trong nửa ngày mà ta không đoạt được thân xác của người, hắn sẽ cho ta hồn phi phách tán! Ta còn muốn đi đầu thai nữa!”

Vừa nói, nó vừa vùng vẫy, chỉ mong thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Chử Thanh Ngọc âm thầm siết chặt tay. Đối phó với con quỷ này vốn chỉ là một phép thuật nhỏ, nhưng y lại cảm thấy có chút khó khăn, trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh. Y bất động thanh sắc lau đi mồ hôi, trầm giọng hỏi:

“Ai đã phái ngươi tới?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play