Sở Hồng cuối cùng cũng nhận ra, đã có rất nhiều người cầm đuốc vây quanh, xem náo nhiệt. Nhìn dáng vẻ thảm hại của Chử Thanh Ngọc ngã trên mặt đất, hắn lờ mờ cảm thấy bất ổn.
“Ta không có đánh hắn, ta thậm chí còn không chạm vào hắn. Là hắn đánh ta!” Với vẻ ngoài không một vết thương, lời nói của Sở Hồng không có một chút đáng tin. Những người vây xem chỉ lùi lại vì sợ hãi, không ai dám lên tiếng trước, sợ bị hắn trút giận. Đương nhiên, không ai tin lời hắn nói.
Sở Hồng ôm bụng đang đau nhói, nhưng không thể cởi quần áo ra cho mọi người xem vết thương. Thật ra, dù hắn có làm vậy cũng vô ích. Mọi người đều biết Sở Vũ bị mù, dù Sở Hồng có nhiều vết thương đến đâu, cũng không thể là do Sở Vũ đánh. Chẳng lẽ Sở Hồng đứng trước mặt Sở Vũ để y đánh mình? Nếu thật vậy, mọi người sẽ nghi ngờ Sở Hồng có vấn đề về đầu óc.
Nói ra cũng nực cười, thông tin này ban đầu là do chính Sở Hồng phái người tung ra.
Thấy không ai phản ứng, Sở Hồng lại tiến nhanh đến chỗ Chử Thanh Ngọc: “Sở Vũ! Ta đã đánh giá thấp ngươi! Ngươi có phải giả mù không? Ngươi dám đánh ta! Phụ thân còn chưa từng đánh ta!”
Chử Thanh Ngọc cười khẽ hai tiếng, mỉa mai: “Ta đánh ngươi? Ha ha ha, ngươi định nói vậy với Sở Tự Phong đúng không? Mẹ ngươi vu oan cho mẹ ta, ngươi cũng vu oan cho ta. Sở Tự Phong chỉ tin các ngươi, căn bản sẽ không tin hai mẹ con ta. Vậy chúng ta còn giải thích làm gì?”
Sở Hồng: “Ngươi nói bậy!”
Chử Thanh Ngọc nói lớn: “Có ai ở đó không? Có ai có thể thấy không? Công lý ở đâu! Ta đã mù rồi, trời xanh cũng không có mắt sao?”
Chử Thanh Ngọc mò mẫm di chuyển sang một bên, một tay ấn vào viên gạch vỡ lỏng lẻo, rồi ngã thẳng xuống. Cảnh tượng này khiến người xem không khỏi xót xa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT