Chử Thanh Ngọc mỉa mai: “Nhìn có người vì ngươi tranh giành tình cảm, còn rơi xuống nước, chắc ngươi vui lắm. Ban đêm nằm mơ cũng phải cười hai tiếng, cười nàng diễn vụng về, rồi tự khen mình diễn xuất sắc. Trừng trị được người muốn trừng trị, chèn ép được người muốn chèn ép, nhìn nàng rõ ràng bị uất ức, lại còn phải rơi nước mắt dưới phán quyết cố tình bất công của ngươi, phải chăng ngươi có được cảm giác kiểm soát cuộc đời nàng?”
Sở Tự Phong không thể tin nổi. Không lâu trước đây, Sở Vũ còn cung kính với ông, làm việc thật thà theo ý ông, bất kể ông đưa ra yêu cầu gì cũng đều đồng ý. Thoáng chốc, hắn đã trở nên hung hăng dọa người như vậy.
Sở Tự Phong còn đang bày chứng cứ, tranh luận đúng sai. Bước tiếp theo ông ta định dùng gia pháp. Nhưng lời nói của Sở Vũ đã vượt xa khỏi việc đúng sai.
“Sở Vũ!” Ông ta muốn ngăn cản con trai tiếp tục nói, nhưng cơ thể ông ta bị một lực lượng vô hình khống chế. Ông ta chỉ có thể cố gắng gào lên tên đối phương bằng giọng lớn hơn: “Ngươi định xé toang mặt mũi với gia đình sao?”
Chử Thanh Ngọc: “Ban đầu ta cũng không muốn xé toang mặt. Nhưng chính các ngươi không cho hai mẹ con ta đường sống.”
“Đã muốn chúng ta ngoan ngoãn nghe lời các ngươi sai bảo, làm theo ý các ngươi, lại còn muốn ra oai phủ đầu, bắt chúng ta nén giận, nhẫn nhục cầu toàn. Ngươi thật sự nghĩ mình lợi hại đến mức nào?”
Sở Tự Phong: “Ngươi! Đồ bất hiếu!”
Chử Thanh Ngọc: “Bất hiếu? Ngươi thật sự nghĩ có thể dùng hai chữ đó để đè lên đầu ta sao? Chẳng lẽ ta còn có thể dùng nó để đột phá phi thăng à?”
Sở Tự Phong tức đến mức mắt tối sầm, vội vàng đi véo huyệt nhân trung của mình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play