Sau khi nghe mọi người bàn tán, Chử Thanh Ngọc đại khái đã hiểu được. Gần đây, có không ít tu sĩ của Bạch gia, cậy thế của Bạch Dục Anh, ức hiếp một số đệ tử ngoại môn có tu vi thấp để mưu lợi cho bản thân.
"Sở đạo quân, nói thật, Bạch quản sự đã khá kiềm chế rồi. Dù sao thì ngài ấy vẫn tìm cho ngươi một lý do, hơn nữa số linh thạch thu được từ việc chăm sóc linh điền tháng trước cũng đã được phát mấy ngày trước, ngươi cũng không quá thiệt thòi đâu."
"Đúng vậy, Bạch quản sự tốt hơn rất nhiều so với những đệ tử Bạch gia khác. Ngươi không biết đó thôi, Bạch Giáp kia hôm qua hình như đã đập phá phòng xá. Đệ tử ở cùng phòng với hắn cũng chẳng dám nói gì."
"Bạch Ất cũng chẳng tốt hơn. Hôm qua hắn trực tiếp vào linh điền của ta hái trộm mấy trái linh quả, còn dằn mặt ta, bảo nếu có ý kiến gì thì lên Đông Tễ Phong tìm Dục Anh sư tỷ. Ta nào dám đi chứ!"
"Ngươi chỉ mất mấy trái linh quả thôi. Bạch Bính trước đây mượn của ta 5.000 linh thạch trung phẩm, mãi không trả. Ta đi giục, hắn luôn tìm đủ cớ thoái thác. Hôm đó ta giục gắt quá, hắn liền trưng ra bộ mặt khó chịu, chất vấn ta có phải khinh thường hắn không. Hừ! Ta thật sự khinh thường hắn đấy! Không có linh thạch thì tự đi kiếm đi! Ai bảo linh thạch là gió thổi tới đâu?"
Chử Thanh Ngọc: "Các ngươi không nghĩ đến việc tìm Dục Anh sư tỷ để nói rõ những chuyện này sao?"
Nghe vậy, những đệ tử đang than thở về những chuyện bực mình gần đây đều nhìn Chử Thanh Ngọc rồi đồng loạt lắc đầu. Ánh mắt họ nhìn y như thể y là một thiếu niên chưa từng trải sự đời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play