Sau khi Phàn Bội Giang rời đi, Chử Thanh Ngọc một tay đỡ cái chân tàn tật chỉ có thể duỗi thẳng, một tay đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Phàn Bội Giang thuê căn nhà và cái sân này. Vì nơi đây hẻo lánh, lại ở trong núi nên không tốn bao nhiêu tiền. Trong một góc nhà chính, có đống đồ tạp nham được dọn ra khỏi phòng của Chử Thanh Ngọc. Chử Thanh Ngọc liếc mắt liền thấy chiếc gương đồng nằm trên cùng - Sở Vũ mù lòa không dùng được, nên Phàn Bội Giang đã dọn ra ngoài.
Chử Thanh Ngọc cầm lấy chiếc gương đồng. Từ lúc xuyên hồn vào thân xác này, đây là lần đầu tiên y có thể cẩn thận nhìn lại khuôn mặt mình. Ngoại trừ con mắt quỷ ở giữa trán trông hơi lạc lõng, khuôn mặt này gần như giống hệt y lúc trước... Hay nói đúng hơn, là giống y ở độ tuổi này. Vẻ chững chạc đã mất đi vài phần, thay vào đó là sự non nớt.
Người ta nói nhìn vào mắt có thể thấy được tâm tư của một người. Nhưng khổ nỗi, hai mắt của y lại nhắm nghiền, trên mi mắt có một vết cào ngang, vết máu đã khô lại, trông như một con rết bò ngang mi mắt. Nhìn kỹ hơn, trên trán y cũng có vết cào, cùng chiều với vết trên mắt, chắc là do cùng một lần cào. Chẳng qua vết trên trán nông hơn, nên phục hồi nhanh hơn vết trên mắt.
Ngày thường, Sở Vũ đều dùng một dải lụa trắng dài che mắt lại, không muốn để người khác thấy bộ dạng này, đặc biệt là Phàn Bội Giang. Mới nãy Sở Vũ ngủ trong phòng nên đã tháo dải lụa ra, vì không thể cứ bịt kín vết thương mãi được.
Chử Thanh Ngọc thì không bận tâm "gõ cửa ca" có thấy hay không, nên cũng không để ý chuyện này.
Chử Thanh Ngọc tìm thấy dải lụa trắng, bịt mắt lại, soi gương chỉnh sửa vài lần, che vừa vặn vết thương trên trán, lộ ra vầng trán mịn màng và sống mũi cao thẳng không bị thương. Cuối cùng y còn chỉnh lại tóc. Một người mù đối diện với gương để chỉnh dải lụa bịt mắt, cảnh tượng này thật không thể tưởng tượng nổi.
Chử Thanh Ngọc dùng mắt quỷ đánh giá người trong gương hồi lâu, không khỏi cảm thán: "Dù có mù, ta cũng là người mù đẹp trai nhất!"
May mà Phàn Bội Giang không ở đây, nếu không hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra Sở Vũ đã bị đoạt hồn.
Chử Thanh Ngọc đang định gỡ băng quấn quanh chân để xem vết thương thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, hình như có một đám người đang đi tới.
Căn nhà này của Phàn Bội Giang thuê nằm trên sườn núi, không có nhà dân xung quanh. Phải đi bộ vài cây số mới tới được chỗ ở khác. Nơi hẻo lánh có cái hay, nhưng cái dở cũng không nhỏ. Nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ không có ai biết, càng chẳng có quân cứu viện.
Y thuận tay dán túi Càn Khôn vào chân trái, quấn vội vài vòng băng gạc, sau đó đập vỡ chiếc gương, lấy một mảnh sắc nhọn giấu vào trong tay áo.
Trong cốt truyện y đã đọc, người bị thương ở mắt là nam chính, nhưng hắn không dưỡng thương ở đây. Vì vậy, Chử Thanh Ngọc không thể biết được những chuyện sắp xảy ra, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Tiếng ồn ào nhanh chóng đến gần. Chử Thanh Ngọc nghe thấy một tiếng "phanh", dường như là cánh cổng ngoài sân bị đá văng ra.
"Người bên trong mau ra đây!" Một giọng nói cất lên đầy phẫn nộ. "Mau ra! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!" Cùng lúc đó, nhiều tiếng nói khác cũng phụ họa theo.
Chử Thanh Ngọc vuốt ve mảnh gương sắc trong tay, trong lòng y đang đánh giá ý đồ của đám người này. Trong ký ức của Sở Vũ, hình như không có những người này, giọng nói cũng rất lạ. Có lẽ, bọn họ đến tìm nam chính?
Đám người tràn vào sân rõ ràng rất thiếu kiên nhẫn. Chử Thanh Ngọc im lặng không lên tiếng, không thể ngăn cản bước chân của họ. Chỉ một lát sau, y đã thấy vài cái bóng người xuất hiện ở cửa.
Chử Thanh Ngọc tạm thời nhắm mắt quỷ lại, một tay vịn xe lăn, giả vờ hoảng loạn: "Ngươi, các ngươi tìm ai?"
Chử Thanh Ngọc ngồi ngay cạnh cửa chính, nên vừa vào là người khác đã thấy y. Một kẻ cười khẩy, "Hóa ra chỉ là một thằng mù thôi sao? Cái thằng Lý Nhị Ngưu kia đúng là lừa chúng ta. Nó còn nói nơi này đã được tu sĩ thuê lại, còn dọa rằng nếu chúng ta dám đến quấy rầy sẽ phải tự gánh lấy hậu quả. Ta thấy a, hắn chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí thôi!"
Chử Thanh Ngọc thầm nghĩ: Lý Nhị Ngưu? Hình như chính là người làng đã cho nam chính thuê căn nhà này.
Không đợi Chử Thanh Ngọc trả lời, kẻ đó nói tiếp: "Căn nhà này đã được Lý Nhị Ngưu bán cho ta rồi. Từ giờ trở đi, đây là đất của ta, ngươi mau cuốn xéo đi."
Nói xong, không đợi Chử Thanh Ngọc phản ứng, đã có tiếng bước chân đi lại trong phòng, thậm chí còn vào bên trong, vô tư lục lọi.
Chử Thanh Ngọc nói: "Lý Nhị Ngưu đã nhận tiền thuê nhà của chúng ta rồi. Thời gian vẫn chưa hết."
"Đó là chuyện của hắn, không liên quan đến chúng ta. Nếu ngươi không cam lòng thì đi tìm hắn mà nói." Kẻ đó nhìn Chử Thanh Ngọc từ trên xuống dưới, rồi giơ tay cố tình vẫy vẫy trước mắt y. Sau khi xác định Chử Thanh Ngọc không có bất kỳ phản ứng nào, trong mắt hắn lóe lên một tia tinh quang, ra hiệu cho đám người đi cùng.