Quỷ vô đầu cuối cùng cũng có được một cái đầu để nhìn, nó nóng lòng gật đầu đồng ý.

Chử Thanh Ngọc dặn dò: "Từ đây đi về phía tây, vượt qua bốn ngọn núi, ngươi sẽ thấy một ngọn núi đá, nửa mặt là dốc, nửa mặt là vách đá dựng đứng. Trên vách đá mọc một cây tùng trắng cằn cỗi, rất to lớn và thô khỏe, ở độ cao chừng mười trượng so với đỉnh vách đá. Nó rất nổi bật, liếc mắt một cái là có thể thấy. Bên cạnh cây tùng đó mọc một bụi dây leo xanh, trên đó có những bông hoa vàng nhạt. Ta cần ngươi hái những bông hoa đó về cho ta.

Dọc theo vách đá đi xuống, có một con sông. Bên bờ sông mọc rất nhiều cây dương liễu. Trong đó có ba cây dương liễu toàn thân đen nhánh, ngay cả lá non mới mọc cũng đen như mực. Ngươi hãy hái những chồi non trên cành của ba cây đó, rồi đào sâu xuống dưới, lấy một đoạn rễ cây.

Theo con sông đó đi xuôi về hạ du, ở phía nam của ngọn núi thứ hai, hãy tìm một cái cây thân gai da đỏ. Dưới gốc cây đó có một khúc gỗ mục đã khô. Nếu ngươi thấy khúc gỗ quá dài khó mang, có thể chặt thành từng khúc nhỏ."

Dừng một lát, Chử Thanh Ngọc nói tiếp: "Nhớ kỹ chưa?"

Vô đầu quỷ lắc đầu.

Nó vẫn chưa quen với cái đầu này, Chử Thanh Ngọc lại nói một tràng dài như vậy, làm sao nó nhớ hết được?

Chử Thanh Ngọc nói: "Vậy ngươi hãy tháo cái đầu trên cổ ra trả lại cho ta, ta sẽ viết những lời này vào trong đầu của ngươi."

Nghe thấy phải trả lại cái đầu vừa mới có được, Vô đầu quỷ có chút không tình nguyện. Nó lo lắng Chử Thanh Ngọc lấy đi rồi không trả lại cho nó nữa. Nhưng khẩu lệnh của Chử Thanh Ngọc đã truyền vào tai nó, nó không thể không nghe theo, đành làm theo.

Chử Thanh Ngọc nhanh chóng viết lại những lời vừa dặn dò lên cái đầu giấy, rồi đưa lại cho nó.

Sau khi Vô đầu quỷ rời đi, Chử Thanh Ngọc mới nặng nề dựa vào xe lăn, thở phào nhẹ nhõm.

Mất máu quá nhiều khiến y chóng mặt, mệt mỏi. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép y ngủ.

Ba thứ mà Chử Thanh Ngọc sai Vô đầu quỷ đi tìm là: Thanh Chướng hoa, Mặc Liễu mầm, Mặc Liễu căn và gỗ mục Sơn Nam Âm.

Thanh Chướng hoa có thể chữa đôi mắt này, còn Mặc Liễu mầm, Mặc Liễu căn và gỗ mục Sơn Nam Âm đều là những vật thuộc cực âm, rất thích hợp để làm bùa triệu hoán.

Vô đầu quỷ có thể giúp y làm chút việc, nhưng sức chiến đấu thì không mạnh, bởi nhược điểm của nó quá rõ ràng.

Nếu "Sở Vũ" không đỡ đao thay nam chính, người bị thương ở mắt sẽ là nam chính. Người đi tìm Thanh Chướng hoa sẽ là nữ chính. Nữ chính tu vi thấp hơn nam chính, mới học ngự kiếm chưa vững, nên khi hái Thanh Chướng hoa sẽ bị ngã khỏi vách đá. Trong tình huống này, để nữ chính sống sót hợp lý, phía dưới vách đá chắc chắn phải có nước. Mà ở dưới vách đá đó, chính là một con sông chảy xiết.

Chờ khi nữ chính tỉnh lại, nàng đã trôi dạt vào bờ, trên người còn vướng nhiều cành liễu đen. Nữ chính thấy cành liễu đặc biệt nên thu lại. Sau đó, nàng bắt đầu tìm đường ra khỏi rừng, vì buồn ngủ mà nghỉ dưới một gốc cây, nàng đã thấy khúc gỗ mục Sơn Nam Âm.

Sau này nữ chính được cứu, trở về bên nam chính, chữa mắt cho hắn, rồi để đổi lấy một viên Trúc Cơ đan, nàng đã bán những cành liễu đen và gỗ mục Sơn Nam Âm cho một triệu hoán sư.

À, đúng rồi, viên Trúc Cơ đan kia cuối cùng cũng vào bụng nam chính.

Còn bây giờ, nam chính không bị thương ở mắt, nên chuỗi sự kiện đó không xảy ra.

Vì thế Chử Thanh Ngọc thật sự không hiểu tại sao Sở Vũ lại phải thể hiện điều này. Nam chính đã có nữ chính quan tâm, còn hắn thì sao? Ai sẽ giúp hắn hái Thanh Chướng hoa?

Đây chẳng lẽ là luyến ái não khiến người ta mù quáng?

Đang suy nghĩ, Chử Thanh Ngọc nghe thấy tiếng động ngoài phòng, lập tức cất giọng gọi: "Bội Giang, là ngươi đó sao? Sao ngươi không trả lời ta?"

Phàn Bội Giang đang bưng chén thuốc đã nấu xong vào, có chút khó hiểu: "Ta vừa mới vào nhà, ngươi vừa gọi ta à?"

Chử Thanh Ngọc nhập vai: "Ngươi vừa mới vào nhà? Lúc nãy không vào sao? Ta nghe thấy tiếng bước chân vào, nhưng ta có gọi thế nào ngươi cũng không đáp lại, cứ đi đi lại lại trong phòng. Khi ta lần mò ngồi lên xe lăn thì tiếng bước chân đã đi xa. Chẳng lẽ đó không phải ngươi sao?"

Dù sao thì y cũng phải làm cho chuyện những lá bùa trong phòng không cánh mà bay trở nên hợp lý hơn.

Phàn Bội Giang ngẩn ra: "Ta vẫn ở ngoài sân nấu thuốc, không thấy có ai đi ra cả."

Dựa vào ký ức khi còn nhìn thấy, Chử Thanh Ngọc chỉ tay ra cửa sổ: "Bên này là cửa sổ phải không? Tiếng bước chân đi xa là từ phía này."

Phàn Bội Giang nhìn quanh, nhanh chóng nhận ra những lá bùa trên cửa sổ đã biến mất. Hắn nghi hoặc nhìn Chử Thanh Ngọc một cái, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở. Bỗng nhiên hắn nhận ra trong phòng thiếu cái gì đó: "Con quỷ mà ngươi khế ước đâu? Hắn không thấy kẻ đã vào nhà là ai sao?"

Chử Thanh Ngọc giả vờ khó hiểu: "Ngươi vừa đi nấu thuốc, ta đã sai con quỷ đó đi làm việc cho ta rồi. Hắn đi ra từ cửa chính, chẳng phải ngươi ở trong sân sao? Ngươi không thấy hắn à?"

Phàn Bội Giang: "..."

Hắn đặt chén thuốc xuống bàn, nói: "Ngươi uống thuốc trước đi, ta đi xem sao."

Nghe tiếng bước chân đi xa, Chử Thanh Ngọc thầm nghĩ: Đã tách "gõ cửa ca" ra, y cũng dễ làm việc hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play