Bây giờ vở kịch đã diễn đến trước mặt mình rồi, cô không thể không phối hợp mà bày ra dáng vẻ sốt ruột và áy náy xông lên ngăn cản:
"Bà Hứa, bà đừng đánh nữa! Tất cả là lỗi của cháu! Lê Hương cũng là vì cứu cháu! Đường cháu sẽ bồi thường! Cháu sẽ trả bằng một bình đường mới!”
Bà Hứa lúc này mới hài lòng dừng tay, ngoài miệng vẫn nói:
"Ôi chao, thanh niên trí thức Trần, không phải tôi tức giận con bé lấy đường pha cho cô uống, đó là cứu mạng cô, là chính đáng!”
“Tôi là tức con bé này tuổi còn nhỏ mà không học điều tốt, vậy mà học được thói trộm cắp! Tôi đây mà không dạy dỗ nó thật tốt, về sau còn không biết sẽ gây họa gì đâu!”
Phong Tri Ý trợn trắng mắt trong lòng, bà dạy cháu bà sao không ở nhà đóng cửa mà dạy? Cố ý chặn ở cổng làng dạy cho tôi xem làm gì?
Còn cắn chặt, nhấn mạnh là cứu mạng mình? Nước đường nhạt đến mức không có mùi vị của nhà bà là thuốc chữa bệnh à? Còn có thể cải tử hồi sinh à?
Phong Tri Ý trong lòng lạnh te, mặt ngoài lại không thể không nhận hết trách nhiệm lên người:
"Việc gấp tùy quyền mà, Lê Hương lúc ấy cũng là vì vội vàng cứu cháu, chắc chắn là không nghĩ nhiều như vậy đâu ạ.”
Hứa Lê Hương cũng đáng thương nghẹn ngào giải thích:
"Bà nội, cháu thật sự không cố ý. Chỉ là lúc ấy trong nhà không có ai, cháu thấy cứu người quan trọng, mới chưa kịp hỏi mà đã làm.”
Quần chúng vây xem cũng nhao nhao khuyên bà cụ Hứa, nói cái gì cứu người như cứu hỏa, đứa trẻ này tính cách tốt, không tính là trộm cắp.
Bà Hứa lúc này mới từ bỏ, xách thanh tre trở về nhà.
Đám người vây xem tản đi, Phong Tri Ý nhìn về phía cánh tay Hứa Lê Hương bị quất đầy vết đỏ, trong lòng “chậc chậc”, nữ chính này đúng là liều mạng.
Chỉ vì lấy được thiện cảm của mình, lúc này mới có 10 độ mà cố ý xắn tay áo lên chịu đánh.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm này, cô mà không thương hoa tiếc ngọc thì là lòng lang dạ sói, trời đất không tha.
Cho nên, Phong Tri Ý nhìn cánh tay cô ta, vẻ mặt đau lòng cùng tự trách áy náy, dáng vẻ như muốn sờ lại không dám đụng vào:
"Thực xin lỗi, đều là bởi vì tôi. Chắc là đau lắm phải không?”
"Không có gì đâu."
Trên mí mắt Hứa Lê Hương còn treo nước mắt, mà lại ra vẻ kiên cường:
"Da tôi dày, qua hai ngày nữa sẽ hết thôi.”
"Vậy thì cũng rất đau mà!"
Phong Tri Ý không thể không cùng cô ta diễn kịch, cô kéo cô lên rồi rời đi:
"Đi! Đến chỗ tôi, tôi bôi thuốc cho cố.”
"Ai nha không cần không cần."
Hứa Lê Hương vội vàng túm lấy cô, nói lời từ chối khách sáo:
"Da thịt bị thương như này thì qua hai ngày là khỏi rồi, không nên lãng phí thuốc bôi cao cấp như vậy.”
“Sao lại là lãng phí, cô vì cứu tôi mới bị đánh mà!”
Nói xong Phong Tri Ý tự nôn trong lòng, sao lại cảm thấy lời này có chút tức giận, may mà giọng nói của nguyên thân trời sinh mềm mại như em bé, không khiến cho người nghe phản cảm,
"Nếu cô không đi thì vậy tôi mới không yên tâm. cô muốn để tôi thành người vô lương tâm sao?”
Thấy cô áy náy đến muốn khóc, Hứa Lê Hương lúc này mới vội vàng nói:
"Được rồi được rồi, tôi đi theo cô là được, cô đừng buồn.”
Phong Tri Ý dẫn Hứa Lê Hương trở lại điểm thanh niên trí thức, những thanh niên trí thức khác đều ở đây, nhất là ở Hạ Mai đang thu quần áo trong sân, thỉnh thoảng còn nhìn qua.
Sau khi chào hỏi mọi người, Phong Tri Ý cố ý cầm ghế bảo Hứa Lê Hương ngồi ở trong sân bôi thuốc cho cô ta, cô nhỏ giọng giải thích với cô ta là phòng ở không chỉ của mình cô nên cô không thể tự tiện dẫn cô ta vào.
Hứa Lê Hương vội vàng gật đầu đồng ý, nói không sao.
Bôi thuốc cho cô ta xong, Phong Tri Ý trở về phòng với ánh mắt như có như không của ba nữ thanh niên trí thức khác.
Cô kéo hành lý từ dưới gầm giường ra, dựa vào sự che chắn của đồ đạc, cô lấy từ không gian ra các sản phẩm đặc sắc của thời đại này mà cô đã bảo quản gia AI chuẩn bị sẵn:
Một lon sữa mạch nha, một lon đường bồ đào, một gói kẹo sữa, một gói đường đỏ, một gói đường trắng.
Mấy thứ này, chắc là đủ để trả lại ơn ban nước của nữ chính rồi chứ?
Cô cố ý dùng túi trong suốt để đựng, và đưa cho cô ta trước mắt bao người.
Hứa Lê Hương thấy nhiều đồ cao cấp như vậy thì sợ tới mức xua tay từ chối liên tục:
"Không cần, không cần! Tôi cứu cô cũng không phải vì đồ của cô, cô như vậy làm tôi quá xấu hổ!”
Ồ, không phải vì đồ đạc của tôi thì sẽ có màn kịch ở cổng thôn kia sao?
Không có tính toán tôi thì các người lại trùng hợp chặn tôi ở cửa thôn khiến tôi không thể không tỏ thái độ mà tham gia vào à?
Phải biết rằng, nguyên thân trong sách không được cứu sống, chuyện nước đường này nhà họ Hứa không để lộ ra một tin nào.
Họ tốn bao công sức để khiến cả thôn đều biết mình nợ cô ta một cái mạng, không phải là muốn đem "ơn cứu mạng" đóng đinh vào đấy sao?
Không tiếc tự mình bày ra khổ nhục kế, không phải là muốn mình m.ó.c t.i.m móc phổi cảm động đến rơi nước mắt sao?
Phong Tri Ý phối hợp nhét đồ vào tay cô ta, vẻ mặt ngốc nghếch nói:
"Tôi biết cô có ý tốt, không muốn lấy đồ của tôi. Nhưng nếu cô không lấy, về nhà cô làm thế nào giải thích với bà nội của cô? Tôi đã hứa với bà ấy rồi.”