"Không lẽ hắn thích Lục Giai Lương sao?”
AI khựng một chút:
"... Chắc cũng không phải, nam phụ cũng bị hắn g.i.ế.c chết.”
"Đệch!"
Phong Tri Ý khó hiểu:
"Nhân vật phản diện này sao thấy người nào cũng g.i.ế.c chết? Anh ta chỉ là một nhân vật phản diện đơn thuần thôi sao? Không có ân oán tình thù?”
"Cuối tiểu thuyết có nói rõ, nhân vật phản diện là trả thù tất cả mọi người trong Mộng Trang đại đội.”
“Bất kể là người chạy ra ngoài làm việc, làm lính, hay là con gái gả ra ngoài, nhân vật phản diện đều chạy đến g.i.ế.c chết, không g.i.ế.c c.h.ế.t thì cũng khiến cho bọn họ sống không bằng chết, không buông tha một người nào.”
Phong Tri Ý nghe được thì kinh ngạc:
"Mộng Trang đại đội đã làm gì hắn vậy? Đến mức hắn muốn g.i.ế.c sạch?”
Sẽ không thể vô duyên vô cớ mà hận đến thế.
"Theo giới thiệu trong tiểu thuyết, Mộng Trang đại đội trước khi giải phóng là một thôn trang của một nhà địa chủ nào đó, mà nhân vật phản diện là con trai út của nhà địa chủ này.”
“Trong chiến tranh, địa chủ này tốt bụng đã tiếp nhận rất nhiều người tị nạn và sắp xếp họ làm nông trong trang trại.”
"Sau khi giải phóng, địa chủ lại bị người mình cứu tố cáo c.h.é.m đầu, nhân vật phản diện từ nhỏ đã chứng kiến cả nhà bị giết, bị phê bình.
“Mẹ ruột bị làm nhục nhảy sông tự sát, mà hắn cũng bị đánh gãy chân, cho nên ôm hận trong lòng, thề sẽ trả thù tất cả mọi người trong Mộng Trang đại đội."
"Trong tiểu thuyết, đến cuối cùng hắn cũng sắp thành công, người của Mộng Trang đại đội đều c.h.ế.t hoặc tàn phế, không ai có kết quả tốt.”
“Cho dù là nam nữ chính, nếu không phải nam phụ chắn cho là nam chính thì nam chính cũng sẽ chết, nữ chính cũng sẽ rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.”
Phong Tri Ý nghe được thì sợ hãi than:
"Trời ạ, nhân vật phản diện này thật là tàn nhẫn!”
Đột nhiên cô cảm thấy mình giống như mạng nhỏ sắp không giữ được, Phong Tri Ý vội vàng hỏi:
"Nhân vật phản diện kia hiện tại ở đâu? Trong Mộng Trang đại đội hả?”
"99% nội dung trong tiểu thuyết chưa từng đề cập đến nhân vật phản diện này.”
“Đây là sắp kết thúc, nam chính lập được công lớn, diệt trừ khối u ác tính là nhân vật phản diện này, thì mới vạch trần thân thế và nguyên nhân báo thù của hắn."
"Có điều chủ nhân ngài không cần lo lắng, nhân vật phản diện nhắm vào, tất cả đều là người bản địa của Mộng Trang đại đội.”
“thanh niên trí thức tới đây gia nhập hắn một người cũng không động vào, nam phụ là tự mình đưa mạng lên.”
"Thực ra cũng không phải ta vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ."
Thật ra thì Phong Tri Ý không lo lắng cho bản thân, cô cũng không cảm thấy nhân vật phản diện có bản lĩnh tiêu diệt được mình, chỉ là”
"Nếu Mộng Trang đại đội này thỉnh thoảng lại c.h.ế.t một người, thỉnh thoảng lại gia đình ly tán, nhà tan cửa nát, vậy cuộc sống của ta ở chỗ này sẽ không thể tốt đẹp được.”
AI trầm mặc một chút:
"Chủ nhân, vậy ngài nói thế giới trong sách này có thật không? Hay là ảo? Giống như một trò chơi không gian ba chiều?”
“Ở đây chắc không phải là thế giới trong sách.”
Phong Tri Ý lý giải:
"Quyển tiểu thuyết kia, giống như là truyện cá nhân vậy, có lẽ là người nào đó nghe xong câu chuyện cuộc đời của nữ chính, nên thêm mắm thêm muối mà viết thành tiểu thuyết.”
“Mà chúng ta, vừa vặn đi tới đoạn thời gian này mà thôi.”
Chương trình AI có chút lag:
"Như vậy thế giới này là thật? Chúng ta đã vượt qua thời gian và không gian và trở về một góc nhỏ của thế giới ngàn năm trước? Nguyên lý này là gì vậy?”
"Dĩ nhiên là thật, về phần nguyên lý ngươi cũng đừng tính toán rõ ràng, cẩn thận tự lag chết."
Phong Tri Ý so với AI nhà mình thì nghĩ thông suốt hơn, cô không lo lắng nữa, tiêu sái tiêu sái:
"Dù sao ở đâu mà không phải là ở? Nơi này so với mạt thế thì sung sướng hơn nhiều.”
"Không hẳn đâu."
Ai phân tích giúp cô:
"Nữ chính chắc chắn phải dựa vào ngài, thanh niên trí thức Hạ Mai cũng có ác ý với ngài, còn có cặp cha mẹ kỳ quái của nguyên thân cần ứng phó.”
“Những thứ này không giống như zombie trong tận thế, có thể tát phát c.h.ế.t luôn.”
Phong Tri Ý lười biếng và không sợ hãi:
"Vậy binh đến tướng chặn, nước đến đất dâng!”
Nhưng Phong Tri Ý không ngờ, đợt "nước" đầu tiên lại đến nhanh như vậy.
Lúc chiều cô tan làm trở về thôn, ở dưới gốc cây đa cổ thụ to lớn gần như thành rừng ở cổng thôn, một đám người đang vây xem náo nhiệt.
Cô vừa mệt vừa đói, vốn định vòng qua để nhanh chóng trở về điểm thanh niên trí thức, nhưng có người lại gọi cô lại:
"thanh niên trí thức Trần! thanh niên trí thức Trần mau tới đây! Lê Hương bởi vì trộm đường cho cô uống, sắp bị bà nội cô ta đánh c.h.ế.t rồi!”
Nói xong, đám người còn tự động nhường như một con đường, để cho Phong Tri Ý liếc mắt một cái là thấy ở giữa đám đông là Hứa Lê Hương đáng thương đang bị bà nội mình túm tóc dùng thanh tre quất.
Phong Tri Ý trong lòng "chậc" một tiếng, cô biết ngay nữ chính nói ra dụng ý pha nước đường cho mình uống ở trước mặt mọi người là không đơn giản mà.