Hứa Lê Hương âm thầm liếc mắt quét qua ánh mắt hâm mộ ghen tị của những thanh niên trí thức khác, trong lòng có chút bất an có chút chần chờ:
"Vậy, vậy cũng không cần nhiều như thế!”
Phong Tri Ý biết nữ chủ cũng không phải đang sợ nhiều, cô ta chỉ là đang muốn an tâm, cho nên cô nói giống như cô ta mong muốn:
"Ngoại trừ đường là tôi muốn bồi thường cho bà nội cô, thì những thứ khác là quà cảm ơn tôi cho cô. Chẳng lẽ một mạng của tôi còn không đáng để nhận mấy thứ này sao?”
Thấy Phong Tri Ý "thành tâm thành ý" như thế, không hề hoài nghi mình, Hứa Lê Hương mới yên tâm thoải mái nhận đồ.
Sau khi tiễn Hứa Lê Hương đi, Phong Tri ý thấy Hạ Mai không lên cơn, thì chờ sau khi ăn cơm tối xong, cô lại từ trong phòng lấy một cái hộp hoa quả.
Trước mắt bao nhiêu người, cô đưa hộp hoa quả cho Cao Cường đang ở trong sân dùng nước lạnh rửa chân, làm cho đối phương vô cùng kinh ngạc:
"Cho, cho tôi?”
Phong Tri Ý khẽ mỉm cười gật đầu:
"Hôm qua ăn cơm xong quá muộn nên tôi chưa kịp nói, mấy lần trước đến phiên tôi nấu cơm, đều là mình anh làm, tôi không giúp được chút nào.”
“Vất vả cho anh rồi, đây là một chút xin lỗi và lòng biết ơn của tôi.”
Điểm thanh niên trí thức có mười hai người, cứ hai người một ngày thay phiên nhau nấu cơm.
Hợp tác với nguyên thân là chàng trai Đông Bắc cao lớn phúc hậu ở trước mắt này.
Nguyên thân không giúp được gì, mặc dù anh ta có bất mãn, nhưng vẫn chịu vất vả mà một mình làm hết mọi việc.
“Không, không cần!”
Cao Cường vội vàng xua tay, ngày hôm qua Phong Tri Ý nói chuyện này trên bàn cơm đã khiến anh ta có chút áy náy.
Đồng chí nữ người ta thân thể không khỏe nên không làm được việc, cũng không phải cố ý nhàn rỗi trốn việc.
Mà anh ta còn nghi ngờ người ta giả vờ là cô chủ nhà tư bản, ngẫm lại thì chột dạ.
"Nhận lấy đi."
Phong Tri Ý nhét lon hoa quả vào trong tay anh một cái rồi buông tay:
"Nếu không, tôi nợ lòng tôi sẽ bất an.”
Cao Cường sợ bị rơi nên vội vàng luống cuống tay chân bắt lấy:
"Cô, cô quá khách sáo rồi.”
Phong Tri Ý dịu dàng cười cười với anh:
"Sau này tôi sẽ hỗ trợ hết sức, anh đừng chê tôi tay chân thô kệch là được rồi.”
"Không, sẽ không."
Cao Cường ngây thơ gãi gãi đầu, chần chờ nói:
"Chuyện đó, thân thể cô không khỏe, không cần hỗ trợ cũng được.”
Thật ra, anh ta sợ Phong Tri Ý đến làm trở ngại thâm chứ không giúp đỡ được gì.
Phong Tri Ý hiểu được ý của anh ta, cô cười không nói gì mà gật gật đầu với anh ta, rồi xoay người trở về phòng.
Những người rửa chân rửa mặt ở sân đều vô cùng hâm mộ nhìn chằm chằm vào lon trong tay Cao Cường.
Cao Cường nhanh chóng giấu lon vào trong ngực, vội vàng rửa chân, ôm lon trở về phòng.
Thấy vậy, Hạ Mai tức giận xoay người vào phòng, cô ta đi thẳng tới trước mặt Phong Tri Ý đang sửa sang lại hành lý:
"Này! Làm sao mà cô có nhiều tiền để mua mấy thứ này vậy?!”
Phong Tri Ý dừng tay một chút, nguyên thân nhường nhịn thì hất hàm sai khiến, Hạ Mai này sợ là nhất thời sẽ không sửa được.
Suy nghĩ một chút, Phong Tri Ý cảm thấy tạm thời tính cách của cô không nên thay đổi quá lớn, cô vẫn hiền lành giải thích như trước kia:
"Người nhà tôi cho.”
"Nhà cô cho?"
Hạ Mai không tin cười nhạo:
"Cô tới đây một tháng, trên người một xu cũng không có, bệnh đến sắp c.h.ế.t rồi, mà người nhà cô còn chưa từng hỏi cô sống c.h.ế.t ra sao.”
“Thế mà bây giờ đột nhiên lại cho cô rất nhiều tiền? Lừa ai vậy?”
Thật ra hôm qua cô ta đã nghi ngờ rồi, chẳng qua khi đó mới vừa ăn đồ của người ta xong, nên cô ta không có làm khó dễ ngay tại chỗ.
Nhưng hôm nay cô ta thấy Phong Tri Ý hào phóng tặng đồ cho người này, tặng đồ cho người nọ như vậy thì cô ta nhịn không được:
"Mau giải thích đi, tiền này của cô rốt cuộc ở đâu ra?”
Phong Tri Ý hiền lành nhẫn nhịn, giương mắt thản nhiên nhìn cô ta:
"Tiền này của tôi ở đâu ra, có liên quan gì đến cô? Mà còn cần phải giải thích cho cô?”
"Ồ! Con đĩ này còn dám cãi lại rồi?!”
Hạ Mai nói xong thì đưa tay tới muốn véo Phong Tri Ý.
Động tác này, trong trí nhớ của nguyên thân thường xuyên xuất hiện.
Phong Tri Ý cũng sẽ không giống nguyên thân, ngoan ngoãn đứng tại chỗ chịu véo.
Cô chợt né sang bên cạnh, thuận chân lén đá một cái ghế gỗ nhỏ trong góc ra.
Cái ghế rất trùng hợp làm Hạ Mai vấp ngã, khiến cho cô ta ngã người về phía trước, mặt đụng vào góc giường, dập mũi, lập tức đau đến mức nước mắt tuôn ra:
"Á——!”
Tiếng kêu thảm thiết đó sắp lật cả nóc nhà lên rồi.
Hai nữ thanh niên trí thức còn lại đang dọn dẹp giường bị giật mình run cả tay, kinh ngạc nhìn qua.
Lúc này, đám người Phạm Khải Minh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vội vàng chạy tới gõ cửa hỏi:
"Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Phong Tri Ý vừa vặn ở gần cửa, liền thuận tay mở cửa ra.
Lúc này sắc trời chưa quá tối, vì tiết kiệm dầu, nên trong phòng cũng không thắp đèn.
Cho nên Phạm Khải Minh đứng ở cửa chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ bên trong, không thể thấy rõ tình hình cụ thể là như thế nào.