Đám người đứng xem nghe xong câu này thì sắc mặt đều thay đổi.
Bốn người đang khiêng Thặng Oa cũng dừng lại.
Có một bà lớn tuổi lo sợ Thịnh Ý làm chuyện dại dột, liền ghé sát tai khuyên nhỏ:
“Cô gái, đừng có dại. Bây giờ đưa Thặng Oa đi bệnh viện, sống hay chết thì bệnh viện sẽ chịu trách nhiệm. Nếu cô chữa ở đây mà người ta không qua khỏi, nhà họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Thịnh Ý cảm kích liếc nhìn bà, rồi lắc đầu với Nhị Nha:
“Tôi vẫn giữ nguyên lời trước đó, chồng cô bây giờ cần phải đến bệnh viện xem mới được.”
Đúng lúc này, thôn trưởng Lưu ở ngoài thấy mãi vẫn chưa khiêng người ra, không thể chờ thêm được nữa, liền nóng ruột chạy vào gọi:
“Mấy người làm gì thế hả? Chuyện liên quan đến mạng người, mau khiêng ra đi chứ!”
Thôn trưởng Lưu vừa vào đã thấy bốn người kia đứng ngây như tượng, tức đến mức không nói nên lời.
Bốn người mới như bừng tỉnh, vội khiêng người ra xe kéo.
Nhị Nha vẫn không cam lòng, từ trên giường đất bò xuống, quỳ rạp dưới đất cầu xin Thịnh Ý:
“Chị cứu anh ấy đi, nhà tôi không còn tiền, thật sự không thể đi bệnh viện đâu.”
Lần này chưa kịp để Thịnh Ý mở miệng, một người nóng tính đã quát thẳng:
“Tôi thật sự chịu không nổi cái kiểu này của cô. Đã nói là không thể chữa ở nhà rồi thì là không thể. Nhị Nha, đừng trách tôi nói khó nghe, bây giờ cô cứ cản không cho đưa Thặng Oa đi viện, lỡ khi trở về mà anh ta tỉnh lại, cô sẽ phải chịu đủ khổ đấy!”
“Đúng rồi, phụ nữ chúng ta sao có thể tự ý quyết định chuyện của đàn ông trong nhà. Nhị Nha, đừng có hồ đồ!”
Những lời này như chiếc gậy đập thẳng vào tim Nhị Nha. Nghĩ đến những việc mình vừa làm, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.
Lý bà bà cùng thôn trưởng Lưu đi mượn xe kéo, để bà ở lại nhà người ta nói giúp vài câu, giờ mới trở về.
Thấy con dâu quỳ rạp dưới đất, bà vội đỡ dậy:
“Nhị Nha, mau đứng lên. Con đang mang thai, trời lạnh thế này, không thể ngồi dưới đất được, để mẹ đỡ con lên.”
Thịnh Ý không còn tâm trạng ở lại xem náo nhiệt, cô càng muốn theo lên huyện xem điều kiện y tế trên đó thế nào.
Vì vậy, cô chạy nhanh vài bước đuổi theo:
“Thôn trưởng Lưu, cháu biết chút y thuật, cho cháu đi cùng nhé. Trên đường nếu có chuyện gì, cháu còn có thể giúp được chút.”
Thôn trưởng Lưu cau mày, nghĩ đến việc đường núi ban đêm khó đi, Thịnh Ý lại là cô gái mới đến, chưa quen đường, lỡ trật chân thì họ còn phải phân tâm chăm sóc.
Vì vậy, ông kiên quyết từ chối. Thịnh Ý cũng không còn cách nào, đành đợi khi họ trở về rồi tìm cơ hội khác.
Trong làng tối nay xảy ra chuyện này, mọi người ngủ muộn hơn hẳn bình thường.
Thịnh Ý vì không có chăn đệm, đã chuẩn bị tinh thần bị lạnh đến tỉnh giữa đêm.
Không ngờ, khoảng nửa tiếng sau, cô nghe tiếng người nói chuyện ngoài sân, tiếp đó là tiếng Lâm Chí Hải gõ cửa phòng.
Thịnh Ý chỉnh lại áo khoác, mang giày ra mở cửa, thì thấy phía sau anh là một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ ôm một chiếc chăn bông trong tay.
Vừa thấy Thịnh Ý mở cửa, bà liền cười hiền, đưa chăn ra:
“Thím nghe nói lúc trước thôn trưởng đi khắp nơi hỏi xin chăn đệm cho cháu, vừa hay nhà thím còn một cái mới, chưa dùng lần nào, cháu xem có cần không?”
Vương Tố Phân vừa nói vừa bước vào phòng.
Lâm Chí Hải thấy hai người bắt chuyện, cũng không tiện ở lại lâu, liền quay về phòng mình.
Thịnh Ý thấy vỏ chăn còn mới, cũng lười mở ra xem kỹ:
”Thím, cái chăn này bao nhiêu tiền, cháu mua lại nhé.”
Nghe Thịnh Ý nhắc tới tiền, Vương Tố Phân càng cười thân thiết:
“Ôi dào, nói tiền bạc gì, khách sáo quá. Lúc ở nhà Thặng Oa, vừa nhìn thấy cháu, thím đã quý mến rồi. Cô gái nhỏ này xinh đẹp thế cơ mà. Đừng nhắc tới tiền nữa, thím sao nỡ lấy của cháu. Cái chăn này cháu cứ lấy mà đắp, đừng khách sáo với thím.”
Trong lòng Thịnh Ý nghĩ: “Thế này sao được, tục ngữ nói vô công bất thụ lộc, mình mới đến đây, tốt nhất là không nên mắc nợ nhân tình. Phải biết, nợ nhân tình là khó trả nhất.”
Cô nói:
“Thím à, sao cháu có thể lấy đồ của thím không công được. Nếu thím không nói giá, thì cháu sẽ không lấy.”
Thấy Thịnh Ý thái độ kiên quyết, Vương Tố Phân đành báo một cái giá:
“Thế này nhé, cháu đưa thím tám mươi đồng là được rồi. Thím cũng không lấy nhiều của cháu đâu. Trong chăn này là bông mới, hôm qua thím vừa ôm từ cửa hàng bông về, mềm mại lắm. Thím cũng không có ý khoe khoang gì đâu, đảm bảo cháu đi đâu cũng không mua được giá này.”
Nghe bà ta đòi tám mươi đồng, sắc mặt Thịnh Ý tối sầm lại.
Dù chưa từng sống ở thập niên 70, nhưng cô cũng không ngây thơ đến mức tin rằng một chiếc chăn bông có thể đáng tám mươi đồng.
Cô hít sâu một hơi, cố nén lửa giận, nói:
“Thím, cháu không có nhiều tiền thế, cháu sẽ tìm chỗ khác xem.”
Nghe Thịnh Ý nói không lấy, Vương Tố Phân cũng không giận, trái lại còn nói tiếp:
“Thím làm cái chăn này hết gần chín mươi đấy, lấy của cháu tám mươi là thím đã bù thêm rồi. Nếu cháu thấy đắt, thím bù thêm cho cháu năm đồng nữa, cháu đưa bảy mươi lăm là được. Thật sự là thấp hết mức rồi.”
Thịnh Ý thấy hôm nay bà ta nhất quyết coi mình là kẻ dễ bắt nạt để chém một nhát. Đối phương đã không cần mặt mũi thì cô cũng chẳng cần khách sáo:
“Thím, cháu chỉ có hai mươi đồng thôi, thím thấy được thì cháu lấy, không thì thôi, nhiều hơn thật sự cháu không có.”
Nghe Thịnh Ý chỉ chịu đưa hai mươi đồng, gương mặt vốn đang tươi cười của Vương Tố Phân lập tức sầm lại.
Bà ta giật mạnh cái chăn bông về, “rầm” một tiếng mở cửa, vừa chửi vừa bỏ đi:
“Không có tiền thì mua chăn cái gì, hại bà đây chạy không công một chuyến. Tưởng là tiểu thư nhà giàu, nhìn còn tưởng có tiền lắm, ăn mặc ra dáng, ai ngờ cũng chỉ là con bọ phân đẩy cục cứt thôi, bề ngoài bóng bẩy!”
Bác Hoa đang mang chăn đến cho Thịnh Ý, vừa khéo nghe thấy cái miệng không sạch sẽ của bà Vương Tố Phân.
“Tố Phân, chị lại xung đột với ai thế?”
Vương Tố Phân đang chửi hăng, thấy bác Hoa ôm chăn, liền âm thầm lườm một cái:
“Không phải là cô tiểu thư bên trong kia à. Tưởng có nhiều tiền lắm, ai ngờ là một con nghèo rớt mùng tơi. Chị Hoa, chị cũng định mang chăn cho nó phải không? Tôi khuyên chị thôi đi, nó chẳng có tiền đâu.”
Những lời Vương Tố Phân nói đầy châm chọc mỉa mai, xong liền mặc kệ bác Hoa nghĩ gì, vặn người bỏ đi.
Bác Hoa nghe xong thì tức giận, trong lòng thương xót cho cô gái trắng trẻo xinh xắn như Thịnh Ý bị mắng nhiếc như vậy, liền tăng tốc bước chân, đi tới gõ cửa phòng cô.
Thịnh Ý bị Vương Tố Phân mắng đến bực bội, nhưng cô cũng không muốn ở nơi mình chưa quen lại cãi nhau với người trong làng, nên đành ở trong phòng âm thầm giận dỗi.
Nghe thấy lại có người gõ cửa, cô còn tưởng người phụ nữ kia quay lại, trong lòng nghĩ: “Nếu bà ta còn dám mắng, mình cũng không phải dạng dễ bắt nạt đâu.”