Tháng Mười Hai năm 1976, mùa đông giá rét.
Một tờ thông báo xuống nông thôn được gửi tới nhà họ Lục.
Trong gian nhà chính của nhà họ Lục, mọi người ngồi đông đủ.
“Yến Yến vừa mới trở về, tôi sao nỡ để con bé xuống nông thôn chịu khổ.”
Vừa nói, Chu Tú Văn vừa lau nước mắt, thỉnh thoảng lại ngập ngừng liếc nhìn Thịnh Ý.
“Được, con đi.”
Giọng Thịnh Ý không lớn, nhưng cả bốn người nhà họ Lục đều nghe rõ.
“Nhưng… em gái con làm sao chịu nổi được chứ.” Chu Tú Văn vội vàng chen lời.
Bên cạnh, Lục Kiến Nghiệp mấp máy môi, trên mặt thoáng chút lúng túng.
Ông biết vợ mình đã nghe nhầm, bèn khẽ kéo tay áo bà. Nhưng Chu Tú Văn không hiểu ý, còn nhìn ông với vẻ nghi hoặc.
Thấy chồng mãi không nói gì, Chu Tú Văn sốt ruột đến mức nghẹn ở ngực. Tối qua chẳng phải đã bàn bạc xong rồi sao, hôm nay sẽ cùng nhau thuyết phục Thịnh Ý xuống nông thôn, sao giờ lại chẳng ai mở miệng?
Chu Tú Văn không hiểu, định nói thêm điều gì. Lục Yến Yến thấy mẹ mình vẫn chưa nhận ra, trong lòng chợt giật thót, vội cắt ngang:
“Mẹ, mẹ đừng nghe lời chị. Nếu chị thay con xuống nông thôn, con sẽ áy náy vô cùng. Xuống nông thôn tuy vất vả, nhưng con nhất định phải tự mình đi, mọi người đừng khuyên con nữa.”
Đôi mắt Lục Yến Yến phủ một làn sương mờ, sắc mặt cũng hơi tái nhợt đáng thương, nhưng lời nói lại kiên quyết rành rọt.
Lục Kiến Nghiệp nhìn bộ dáng kiên cường này của Yến Yến, gật đầu tán thưởng. Đây mới là phong thái mà con gái ông nên có.
Còn Chu Tú Văn, bị lời con gái cắt ngang, lúc này mới nhận ra Thịnh Ý vừa nói gì. Nghĩ đến dáng vẻ vội vàng chen lời ban nãy, mặt bà không kiềm được nóng bừng.
Quả thật bà đã nghĩ sai, nhưng cũng chẳng thể trách bà được, chỉ là Thịnh Ý đồng ý quá đột ngột, khiến bà chưa kịp phản ứng.
“Chuyện đó… mẹ không có ý như vậy.” Chu Tú Văn định giải thích.
Lục Xuyên nhìn thấy dáng vẻ vừa lúng túng vừa căng thẳng của mẹ, lửa giận trong lòng bùng lên.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, bước nhanh đến bên bàn, lấy tay đập “bộp bộp” lên mặt bàn.
“Mẹ, mẹ việc gì phải giải thích với nó. Thịnh Ý, đừng tưởng tôi không nghe ra là cô cố tình nói vậy để mọi người thương hại, rồi khỏi phải thay Yến Yến xuống nông thôn. Tôi nói cho cô biết, mơ đi!”
Lục Xuyên càng nói càng tức, lại đập bàn mấy cái thật mạnh, rồi đá tung chiếc ghế bên cạnh.
Thấy ghế bay về phía mình, Thịnh Ý vội tránh sang một bên, nhưng vẫn chậm một bước, bị ghế đập vào bắp chân.
Lục Yến Yến vội chạy tới kéo tay anh trai:
“Anh, chị Thịnh Ý không có ý đó, anh đừng giận nữa. Tất cả là tại em, nếu không phải vì em sức khỏe yếu, thì anh và bố mẹ cũng chẳng phải lo lắng chuyện xuống nông thôn thế này.”
Nghe Yến Yến nói vậy, Chu Tú Văn và Lục Kiến Nghiệp đều ưỡn ngực tự hào.
Đúng vậy, vì Yến Yến sức khỏe không tốt nên họ mới nghĩ tới chuyện bàn với Thịnh Ý.
Làm cha mẹ, đứa nào chịu khổ họ cũng xót. Chỉ là vừa rồi câu nói của Thịnh Ý nghe như đang hờn dỗi. Nếu thật sự muốn thay Yến Yến xuống nông thôn, thì nên nói rõ lý do, tốt nhất còn rơi vài giọt nước mắt mới phải.
Chứ không phải chỉ ba chữ ngắn ngủn “Được, con đi” như vừa rồi, thế chẳng phải là đang bực bội sao.
Là Thịnh Ý sai rồi. Lục Kiến Nghiệp trong lòng đã có quyết định.
Ông cau mày:
“Muốn đi thì nói cho đàng hoàng, không đi cũng nói cho rõ ràng. Hà tất phải ở đó hờn dỗi, nói ra những lời chẳng ra thể thống gì. Nhà này bao năm nay đã cho con ăn mặc sung sướng, dạy dỗ tử tế, vậy mà con lại chẳng bằng một góc em gái con. Nhìn xem trước đây em con sống thế nào, có bao giờ được điều kiện như con không?”
Thịnh Ý xoa bắp chân đau nhức sưng tấy, sắc mặt càng tái nhợt. Lại nghe những lời xuyên tạc của Lục Kiến Nghiệp, trong lòng cô dâng lên một cơn phẫn hận.
Yến Yến mới chỉ vừa được tìm về, nhà họ Lục đã vội vàng đổi họ cho cô ta. Hôm nay lại bày ra một “bữa Hồng Môn yến” thế này, chẳng phải chỉ để ép cô đồng ý xuống nông thôn sao?
Cô vốn cũng chẳng muốn ở lại nhà họ Lục, chịu cảnh nhìn sắc mặt người khác, sống những ngày tháng nhơ nhớp này.
“Xuống nông thôn cũng được, nhưng tôi chỉ có một điều kiện.”
Thịnh Ý lười nói nhiều, dứt khoát đưa ra yêu cầu của mình.
Lục Xuyên lập tức nổi giận đùng đùng. Hắn biết ngay con bé chết tiệt này sẽ không dễ dàng đồng ý. Quả nhiên, đuôi cáo cũng lộ ra rồi!