Điêu Thông cũng không vội giết Ân Thuận diệt khẩu, mà như mèo vờn chuột, chậm rãi trêu đùa vị Thế tử Nghĩa Dương Vương từng cao cao tại thượng.
“Chạy đi, sao không chạy nữa?” Điêu Thông vừa thưởng thức chủy thủ, vừa nghiền ngẫm nhìn nam nhân đang run rẩy không ngừng lùi lại sau.
“Ngươi, ngươi lá gan to thật……” Ân Thuận sợ đến phát hoảng.
“Giết bổn Thế tử thì ngươi cũng chẳng sống nổi.”
Điêu Thông nghe vậy, cười phá lên: “Ông đây giết người cả đời, đây vẫn là lần đầu động thủ với hoàng thân quốc thích, đời này xem như đáng giá rồi.”
Trong lòng Ân Thuận không ngừng chửi rủa gã sai vặt, thậm chí còn oán hận lây sang cả Lâm Niệm.
“Thế tử gia, ta không có thời gian chơi với ngươi, vạn nhất thủ hạ của ngươi đuổi tới thì ta e chẳng có kết cục tốt.” Ánh mắt Điêu Thông lóe lên hung ác, giơ chủy thủ đâm thẳng về phía Ân Thuận.
“A!” Ân Thuận nhắm chặt mắt, nhưng cơn đau tưởng tượng lại không xuất hiện.
Chỉ nghe một tiếng “choang” giòn vang, hắn sợ hãi mở mắt ra, thấy Điêu Thông đang che lấy bàn tay bị chấn đến tê dại, ngẩn người đứng tại chỗ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT