【Lời nói đầu: Thụ ngọt ngào, con người ai cũng thích tự do, thụ ngọt ngào của chúng ta cũng phải được ăn cơm đàng hoàng! Đừng hỏi vì sao không viết ngôn tình, vì hiện tại vẫn chưa nghĩ đến】

____

Đương kim Thánh Thượng và thân đệ cùng mẹ là Cửu Vương gia Ân Trình – sau khi đại thắng phương Bắc Viêm Nhữ, khải hoàn hồi triều.

Nói đến vị Cửu Vương gia này, trên dưới Ân quốc không ai là không biết.

Tám tuổi ra biên cương, mười bốn tuổi xông pha chiến trận, đánh đâu thắng đó, lập công vô số. Nay mới 22 tuổi, danh hiệu “Sát thần” đã vang khắp cả nước.

·

Trong Ngự Hoa Viên.

Hoàng đế liếc sang nam nhân áo đen đang ngồi lười biếng bên cạnh: “Sao vậy, mở tiệc cho ngươi mà ngươi vẫn không vui à?”

“Không thú vị.” Ân Trình ngáp một cái, khép mắt lại, ra hiệu cho tiểu thái giám bóp vai. 

“Còn chẳng bằng cho ta thêm tám trăm lượng bạc.”

Hoàng đế gõ vào đầu hắn: “Mười vạn lượng bạc trắng còn chưa đủ ngươi tiêu?”

Ân Trình thản nhiên đáp: “Tiền ai lại chê nhiều bao giờ?”

“Đừng giả ngu với ta. Ta mở yến này vì mục đích gì thì trong lòng ngươi rất rõ.” Hoàng đế nói.

“Ngươi nhìn xem, có ai vừa mắt không?”

Ân Trình chỉ hơi nhấc mí mắt, liếc qua một lượt những tiểu ca nhi xinh đẹp trong vườn, rồi lại nhắm mắt.

“Không thích.”

Hoàng đế véo tay hắn một cái.

“Nhìn kỹ đi.”

“Nhìn kỹ rồi, không thích.”

Hoàng đế thở dài: “Có lẽ do ta ở đây nên bọn họ không dám tiến lại gần, ngươi nhìn cũng không rõ. Tự mình lựa kỹ đi, nếu gặp được người vừa ý thì ta sẽ ban hôn cho ngươi.”

Ân Trình xua tay, rõ ràng không coi lời ca ca ra gì.

“Biết rồi, ngươi cứ về đi.”

Chờ hoàng đế rời khỏi, Ngự Hoa Viên mới dần dần náo nhiệt.

Bề ngoài thì nói yến hội này là để nghênh đón Cửu Vương gia khải hoàn, nhưng khách mời toàn là các tiểu bối trẻ tuổi.

Người tinh ý chỉ cần liếc qua đã hiểu, bệ hạ đây là muốn chọn Vương phi cho Cửu Vương gia.

Nhưng Ân Trình vốn mang danh hung thần, nhiều ca nhi nhát gan nghe tên đã khóc, chứ đừng nói là ngồi chung một chỗ.

Huống hồ, ai nỡ đem bảo bối của mình gả cho kẻ quanh năm chinh chiến, chẳng biết ngày nào sẽ trở thành quả phụ…

Nếu không phải thánh chỉ khó trái thì e rằng chẳng mấy ai chịu đến dự buổi tương thân này.

Ân Trình cũng hiểu rõ bản thân mình không có tiếng lành, sợ dọa cái này, làm sợ cái kia, cuối cùng biến Ngự Hoa Viên thành một mảnh nước mắt, đau đầu không thôi.

Bên hồ sen, mấy tiểu công tử quen biết nhau thấy kiệu ngự rời xa mới dám trò chuyện.

Một ca nhi cao gầy khẽ thở phào: “Cuối cùng cũng không cần câu nệ.”

Người kia quay đầu thấy bạn mình mặt mày trắng bệch liền hỏi: “Không phải chứ Nam Cung Mặc, sao ngươi bị dọa thành cái bộ dạng như gặp quỷ thế kia?”

Nam Cung Mặc vỗ ngực: “Ta đây là lần đầu ở gần Hoàng thượng như vậy… May mà không làm gì sai.”

Vương Chiếu đảo mắt: “Ngăn cách cả cái hồ lớn thế này, sợ gì chứ.”

Một lúc sau, Nam Cung Mặc bỗng hỏi: “Này, các ngươi nói Cửu Vương gia thích loại tiểu ca nhi thế nào?”

Vương Chiếu giật mình: “Ngươi không định gả cho Cửu Vương gia đấy chứ?” Hắn nhận ra giọng mình hơi lớn, vội hạ thấp.

“Cửu Vương gia hung dữ như thế mà ngươi còn muốn gả cho hắn, chẳng phải muốn mất mạng sao?”

“Nhưng ta lại thấy điện hạ rất anh tuấn, rất đẹp nha…” Nam Cung Mặc nói.

Vương Chiếu chấn động: “Mắt ngươi tinh thật, cách xa vậy mà cũng nhìn ra hắn đẹp xấu.”

“Chỉ là cảm giác thôi… Cảm giác chắc hẳn là rất anh tuấn…” Nam Cung Mặc quay sang hỏi người bên cạnh.

“Tiểu Niệm à, ngươi thấy sao?”

Lâm Niệm mặc một thân thường phục trắng nhã nhặn, mái tóc đen mềm được vấn gọn bằng trâm ngọc xanh, vầng trán trắng mịn điểm một đóa phúc ấn đỏ như cánh hoa.

Y khẽ mở đôi môi đỏ: “Không thể bàn luận về hoàng tộc.”

“Coi kìa, Lâm Niệm ngươi đúng là chẳng thú vị gì.” Vương Chiếu nói.

“Ta đi xem mấy bông mẫu đơn bên kia, các ngươi có đi không?”

“Được nha.” Nam Cung Mặc quay sang hỏi Lâm Niệm: “Tiểu Niệm, ngươi đi không?”

Lâm Niệm lắc đầu: “Các ngươi cứ đi, ta ở đây hóng gió là được.”

Ba tiểu ca nhi kia tuy nói chuyện rất nhỏ, Ân Trình vốn chỉ vô tình nghe được vài câu. Hắn vốn định nhân lúc nhàn rỗi luyện khẩu quyết tâm pháp, nhưng thói quen ấy lại khiến tai thính mắt sáng, nghe rõ mồn một những gì bọn họ nói.

Yến hội vốn đã chẳng thú vị, mấy tiểu ca nhi kia cũng chẳng có gì đặc sắc, còn cái vị gọi là Lâm Niệm công tử kia thì càng… không thú vị chút nào.

Hắn phất tay cho tiểu thái giám bóp vai lui xuống, lười biếng nâng mí mắt, nhìn sang bờ hồ bên kia.

Chỉ một thoáng, bóng người quạnh quẽ nơi hồ sen đã rơi gọn vào mắt hắn.

Ân Trình khựng lại chớp mắt, rồi hơi nheo đôi mắt dài hẹp mang chút tà khí.

Tuy khí chất có phần lãnh đạm, cổ điển quá mức, nhưng dung mạo kia… thật sự chẳng thể chê vào đâu.

Đôi mắt hạnh trong veo như hồ nước, dưới ánh nắng khẽ hẹp lại. Làn da trắng mịn như bạch ngọc, tựa hồ cũng đang ánh lên một tầng sáng. Môi hồng khẽ mím, không biết là đang nghĩ tới chuyện khó xử gì, cả người thoạt nhìn có chút thất thần.

Ân Trình nghĩ thầm: Nếu phải đón dâu… thì người này, cũng không tồi.

Đúng lúc này, một nam nhân phong độ phe phẩy quạt xếp thong thả bước ra, dường như muốn tiến đến bắt chuyện với tiểu mỹ nhân mà hắn vừa để mắt tới.

Ân Trình lập tức cau mày, ánh mắt không mấy thiện cảm dán lên kẻ “đối thủ” nửa đường chen ngang này.

Ân Thuận – tổ phụ là Nghĩa Dương Vương, thời trẻ từng chiếm được thời cơ, có công giúp rồng, được đặc chuẩn tập tước ba đời.

Đến đời Ân Thuận thì vừa vặn là đời thứ ba. Nhưng phủ Nghĩa Dương Vương từ lâu đã không còn gắn bó máu mủ với dòng chính, miễn cưỡng mới xem như có nửa phần hoàng thân.

Đầu xuân, Ân Thuận khoác một thân cẩm y lụa mỏng, đắc ý rung đùi đọc thơ: “Xuân đến đem nhiều nhụy…”

Thấy tiểu mỹ nhân chẳng phản ứng, hắn khẽ ho vài tiếng rồi lại tiến gần vài bước: “Lâm công tử, đã lâu không gặp.”

Lâm Niệm vốn đang ngẩn người, nghe có người gọi thì mới hoàn hồn: "Thế tử.”

“Ta với công tử mấy hôm trước vừa gặp, công tử còn nhớ chứ?” Ân Thuận vừa nói vừa tìm cớ tiến lại gần hơn, ánh mắt dần hiện ra tia dâm tà.

“Hôm ấy Lâm công tử còn trò chuyện với bản Thế tử rất vui nữa mà.”

Lâm Niệm mỉm cười lễ phép nhưng xa cách, khẽ lui lại hai bước mà không để lộ sự phòng bị.

Ân Thuận nói “mấy hôm trước” chính là lúc ở sinh nhật lão thái quân phủ Ninh Viễn Hầu, khi đó y chỉ hành lễ chào hỏi, còn trò chuyện vui vẻ gì thì tuyệt đối không có.

Vốn dĩ y đã thấy không mấy dễ chịu, nay lại thấy Ân Thuận nhất quyết bám lấy thì càng thêm phiền muộn. Y đang định tìm cớ rời đi thì khóe mắt chợt thấy một gã người hầu đang đứng ngây ra, ánh mắt khóa chặt lên người mình.

Ánh nhìn ấy thật sự khiến Lâm Niệm lạnh sống lưng.

Theo bản năng y muốn tránh đi, nhưng không ngờ gã người hầu kia lại xiêu vẹo lao thẳng tới.

Trong khoảnh khắc bị cung hầu xô ngã, Lâm Niệm kịp nhìn thấy Ân Thuận trao ánh mắt ra hiệu cho gã ta.

Lập tức y hiểu rõ ý đồ: chỉ cần y rơi xuống nước, Ân Thuận sẽ “anh dũng” nhảy xuống cứu, trước mắt bao người thì thanh danh trong sạch của y coi như mất.

Nhưng đã không kịp né tránh. Trong lòng y chỉ còn một ý nghĩ:

Tên cặn bã này, dù có chết thì cũng tuyệt không thể để hắn toại nguyện!

Lâm Niệm nghiến chặt ý chí, nhưng lại không thấy ở cách đó không xa trên đài cao đình các, một bóng đen đã xẹt qua mặt nước nhanh như chớp.

Một chiếc lá rơi xuống mặt hồ, gợn sóng lăn tăn lan rộng.

Y được một cánh tay vững vàng ôm lấy eo, đưa trở lại bờ. Khi y vừa đứng vững, cánh tay săn chắc ấy đã rút lại.

Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, ngay cả y cũng chưa kịp phản ứng.

Lâm Niệm ngẩn ngơ nhìn người trước mặt. Từ ngày Ân Trình hồi kinh, tên hắn liên tục được nhắc đến. Vậy mà lúc này gặp người thật, y lại có một cảm giác không rõ ràng.

Giữa cơn nguy cấp, y vẫn còn tâm trí nghĩ ngợi: Nam Cung Mặc nói quả không sai, người này quả thật anh tuấn…

Ân Trình hoàn toàn hành động theo bản năng mà cứu y. Dù xuân hàn đã qua, nhưng một tiểu ca nhi mảnh mai như vậy nếu rơi xuống hồ thì e rằng khó tránh khỏi cảm lạnh sinh bệnh.

Còn Ân Thuận kia, chỉ có vẻ ngoài “yêu hoa” mà chẳng có chút thật lòng.

Ân Trình cực kỳ khinh bỉ những thủ đoạn bỉ ổi này. Nếu đã thích thì cứ đường hoàng tranh giành, dùng mấy trò hèn mọn thế này thì thật sự quá bẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play