Ánh chiều phủ nhẹ lên Linh Vân Phủ, từng tia nắng cuối ngày trượt dài qua tán trúc, mang theo hơi mát dịu nhẹ. Sau một buổi chiều vật lộn với kiếm pháp, Phương Di mệt nhọc bước vào thư phòng, trên mặt vẫn còn vệt mồ hôi loang loáng, nhưng ánh mắt vẫn sáng rỡ kiên định.
Bữa tối hôm đó, Tiêu Tử Mặc dành tâm ý chuẩn bị một mâm cơm “bồi bổ” đặc biệt. Những món ăn dần dần được bày ra trên bàn: thịt quay giòn rụm, cá hấp thơm lừng, canh sơn dược ngọt thanh, trứng hấp thảo mộc mềm mại... Nhưng món khiến Phương Di chú ý nhất chính là đĩa rau xào màu trắng tinh khiết, bên trên điểm xuyết hành lá xanh và hạt tiêu đen li ti, toả hương thơm dịu dàng, đẹp mắt vô cùng.
Nàng ngồi xuống, lấy đũa khẽ gắp món rau ấy, ánh mắt tròn xoe hỏi: “Sư phụ, đây là món gì vậy?”
Tiêu Tử Mặc mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Măng xào. Mấy ngày trời mưa, trong rừng trúc phía sau mọc lên vài cây măng non, nghe nói rất ngon, ta đã tự tay chuẩn bị cho con.”
Phương Di kinh ngạc: “Sư phụ tự nấu sao? Vậy còn những món kia?”
Hắn cụp mắt, cười mỉm: “Chỉ có món măng này là do ta tự làm, còn lại đều mang từ phòng ăn nội môn tới.”
Nàng cười tươi rói: “Sư phụ thật giỏi! Người cái gì cũng giỏi vậy món người nấu ra chắc cũng rất ngon, con nhất định phải thử.”
Tiêu Tử Mặc thúc giục: “Ăn mau kẻo nguội.”
Phương Di cẩn trọng gắp miếng măng đầu tiên, hương thơm thoảng nhẹ tỏa ra khiến nàng cảm nhận được hương vị tuyệt vời. Đầu tiên là vị đắng chát lan tỏa trên đầu lưỡi, tiếp theo là vị mặn tê cả đầu lưỡi, khiến nét mặt nhỏ nhắn thoáng chùng xuống.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT