“Chuyện đêm qua là như vậy.” Khánh phi cố gắng trấn tĩnh tinh thần, tựa vào gối trên giường, mơ hồ kể lại chuyện đã xảy ra đêm đó.
Với kinh nghiệm lần trước vào phủ Ninh Vương, Chung Đường vốn nghĩ rằng vào Cung Thành cũng phải tốn nhiều công sức lắm. Để đỡ phải nói nhiều, cậu còn đặc biệt khoác thêm một chiếc đạo bào Kim Ô màu xanh nhạt ra ngoài bộ y phục đỏ của mình, tiếp tục giả làm tiểu đạo sĩ bên cạnh Lý Tị Chi.
Nhưng không ngờ, họ đi theo vị tiểu đạo sĩ do Vấn Uy phái đến, đường đi lại vô cùng thuận lợi, đến thẳng Thúy Phương cung. Và vị Khánh phi nương nương đã kinh hoàng đêm qua, khi gặp họ cũng không có vẻ gì là giấu diếm. Ít nhất là trên bề mặt, hỏi gì nói nấy, khiến Chung Đường cảm thấy, vị nương nương trong cung này so với Vương gia ngoài cung dễ đối phó hơn nhiều.
“Nương nương nói, đêm qua ở bên hồ Phù Dung, đầu tiên là gặp được bạch hạc?” Lý Tị Chi sau khi nghe Khánh phi tự thuật, tiến đến hỏi cặn kẽ.
“Phải,” Khánh phi nương nương gật đầu: “Con hạc đó từ trong hồ Phù Dung, bay thẳng về phía chúng ta, nhưng khi rơi xuống trước mặt thì đã chết.”
“Con hạc đó có gì bất thường không?” Lý Tị Chi tiếp tục hỏi.
Khánh phi đưa tay xoa trán đau nhức, tay áo rũ xuống che đi ánh mắt nàng: “Bổn cung lúc đó thực sự sợ hãi, chỉ vội vàng liếc qua một cái, trên cổ nó bị thắt một sợi dây thừng, đôi mắt cũng đỏ đến đáng sợ, ngoài ra… dường như không có gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT