“Ngươi đến Lâm An làm gì?”

“Đến tìm một người.”

“Kẻ thù của ngươi ư?”

“Không, có lẽ là... tình nhân cũ của ta.”

Đầu tháng 5, đúng vào tiết trời mưa nắng thất thường. Vừa mới phút trước mặt trời còn treo lơ lửng trên bầu trời nam, thoáng cái đã mây đen giăng đầy, không biết lúc nào sẽ mưa xuống.

Chung Đường bị tiếng sấm vang dội đánh thức. Ngón tay ngọc trắng đặt lên vầng trán hơi nóng, ống tay áo màu đỏ tía buông lỏng rủ xuống, lướt qua đôi môi mỏng màu hồng đào như được điêu khắc của cậu.

Mãi một lúc lâu sau, cậu mới tỉnh táo hẳn, nhớ ra mình đang ngồi trong một cỗ xe ngựa đơn sơ, mà cỗ xe đang chạy trên quan đạo phía đông thành Lâm An.

Có lẽ vì dạo gần đây danh tiếng nổi lên, tiệm bánh ngọt Ngũ Vị Trai của cậu nhận được một đơn hàng lớn. Tưởng viên ngoại ở Thanh Bình Sơn trang ngoài thành có con thứ thành hôn, đặc biệt sai người đến mời cậu làm bánh hỷ cho tiệc rượu.

Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người, xe ngựa vừa ra khỏi thành thì gặp ngay thời tiết như vậy.

Trong lòng cậu, con mèo Hoàng Li kêu "lục cục", nóng hổi sưởi ấm bàn tay cậu. Chung Đường thì giống như con mèo cưng này, híp mắt, lười biếng chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ xe chật hẹp.

Bầu trời âm u đến đáng sợ, rõ ràng chỉ là quá trưa, mà lại tối tăm như hoàng hôn.

Mưa to cuối cùng cũng trút xuống, tiểu nhị đánh xe Trương Thuận Tử bên ngoài rất nhanh đã không chịu nổi, nói vọng vào qua màn xe, cố hết sức khoe khoang: "Chưởng quỹ, mưa lớn quá, không đi được nữa rồi."

"Ta nhớ đằng trước có miếu Bách Tử, ngài thương xót tiểu nhân đi, chúng ta vào đó tránh mưa một lát đi."

"Chỉ được cái giả vờ!" Chung Đường nghe cái giọng điệu nũng nịu kia, suýt nữa sởn gai ốc, nhặt hộp đồ ăn trong tầm tay lên định ném đi. Con Hoàng Li trên đùi cậu cũng "meo meo" vài tiếng. Cậu gõ lên thành xe mắng: "Nói năng tử tế! Chẳng lẽ ta định để ngươi đứng dầm mưa sao?"

"Vậy thì không thể rồi, chưởng quỹ ngài là người tốt bụng nhất mà." Tiểu nhị Trương Thuận Tử chẳng sợ chút nào khi Chung Đường nổi giận, vui vẻ đáp lời. Mọi người trong thành Lâm An đều biết, chưởng quỹ nhà cậu ta tuy tính tình chẳng ra sao, nhưng dung mạo và lòng dạ đều là hạng nhất, tuyệt đối sẽ không làm khó người khác.

"Nói ít thôi, coi chừng lái xe xuống mương bây giờ!" Chung Đường lại gõ thành xe dạy dỗ vài câu, sau đó lại gãi cằm con Hoàng Li, híp mắt tiếp tục dựa vào cửa sổ xe ngủ gật.

Không lâu sau, mưa đã rơi lớn hơn. May thay, miếu Bách Tử mà Trương Thuận Tử nói cũng đã ở ngay trước mắt.

Xe ngựa dừng lại, Chung Đường cũng nheo mắt nhìn ra ngoài. Nếu nói đây là miếu thì thật sự có chút nghèo nàn, bất quá chỉ là một cái sân nhỏ xây bằng gạch xanh. Qua bức tường thấp có thể thấy một hai gian nhà mái đen, không biết ngày thường hương khói ra sao.

Vừa lúc một tia sét xé toạc màn mưa, ngay lập tức chiếu sáng cả sân trắng xóa. Chỉ có cánh cổng lớn đóng chặt ở giữa vẫn đen kịt, tựa như chứa đựng một bầu không khí bất lành.

"Đây là miếu Bách Tử mà ngươi nói?" Chung Đường tùy ý vuốt lại y phục màu đỏ tía, vén màn xe lên hỏi Trương Thuận Tử.

"Đúng, đúng thế," Trương Thuận Tử đưa tay lau vệt nước mưa trên mặt, vội vàng giải thích: "Ngôi miếu này có từ khi ta còn nhỏ, bao nhiêu năm nay vẫn ở đây, chưởng quỹ ngài yên tâm, không sai đâu."

Chung Đường khẽ nhướng mày, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa miếu đen nhánh một lúc lâu. Trương Thuận Tử bên ngoài thấy cậu không xuống xe, mình thì thật sự bị dầm mưa đến khó chịu, vừa định mở miệng thúc giục.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Chung Đường đã một tay ôm con Hoàng Li, một tay xách theo hộp đồ ăn bên cạnh, gọn gàng bước xuống xe ngựa. Tà áo đỏ tía vừa rơi xuống đã dính nước mưa.

Cậu lúc này hoàn toàn không còn vẻ do dự lúc nãy, mà trực tiếp đẩy cánh cửa miếu ra, rồi quay lại nói với Trương Thuận Tử đang đứng tại chỗ: "Không mau vào? Hay là ngươi định đứng đây gác cổng cho ta cả đêm?"

"Ta thì muốn lắm," Trương Thuận Tử miệng nói, chân lại nhanh chóng chạy tới, giơ tay đón lấy hộp đồ ăn từ tay Chung Đường: "Nhưng chưởng quỹ ngài làm sao thiếu được sự hầu hạ của ta, việc gác cổng này ta không nhận đâu."

Chung Đường lười biếng đấu khẩu với cậu ta, vào cửa xong liền đi thẳng vào gian chính của ngôi miếu nhỏ.

"Bà Lưu, bà Lưu..." Trương Thuận Tử vừa đi vừa cao giọng gọi người, nhưng mặc cho cậu ta gọi thế nào cũng không thấy ai đáp lời: "Bà Lưu này càng ngày càng lười rồi."

Chung Đường không mấy bận tâm đến "bà Lưu" trong lời nói của Trương Thuận Tử, mà thả Hoàng Li xuống đất, bản thân thì vuốt ve xâu ngọc châu đeo bên hông.

Nói đến cũng lạ, ở cuối xâu có một chiếc chuông vàng nhỏ, nhưng mặc cậu có gảy thế nào, nó cũng chưa từng phát ra dù là một tiếng động nhỏ.

Chung Đường hiển nhiên đã quen với chuyện này. Rốt cuộc, từ khi cậu tỉnh lại ba năm trước và có được xâu ngọc châu kim linh này, nó chưa bao giờ phát ra tiếng vang. Nhưng vì đã thành thói quen, cậu vẫn thích lúc không có việc gì thì mang nó ra gảy.

Đúng như dự đoán, miếu Bách Tử này nhỏ đến đáng thương, gian chính đường cũng chỉ rộng hơn hai trượng, bốn bức tường trơn tuột, ngay cả một bức họa cũng không có.

Điều khiến Chung Đường để ý hơn cả, đó là trong những ngôi miếu thông thường, dù thờ thần hay Phật, tượng chân thân phần lớn đều được đặt ở nơi dễ thấy nhất. Nhưng gian chính của miếu Bách Tử trước mắt này, chỉ treo một tấm màn vải xám cũ nát, ở giữa đặt một lư hương đầy tro tàn, hoàn toàn không thấy thần tượng được thờ phụng.

Ánh mắt Chung Đường dừng lại trên tấm màn vải một lát, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chuỗi ngọc châu kim linh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mờ nhạt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Thú vị..."

Đây thật sự là một nơi thú vị.

Bên kia, Trương Thuận Tử gọi bà Lưu nửa ngày mà vẫn không thấy đáp lời. Thế là cậu ta nói với Chung Đường: "Chắc là bà Lưu kia lười biếng ngủ quên rồi. Nhưng chúng ta đã đến thì ít nhiều cũng phải chào hỏi bà ấy một tiếng."

"Chưởng quỹ nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra sau tìm bà ấy, sẽ về ngay thôi."

Chung Đường nghe vậy, hiếm khi không đấu khẩu với cậu ta, chỉ gật đầu: “Đi đi.”

"Đúng là xui xẻo vãi chưởng, tự nhiên trời lại mưa to thế này!" Trương Thuận Tử vừa đi được một lúc, ngoài cửa miếu đã truyền đến một trận bước chân ồn ào. Chung Đường liếc mắt nhìn, là mấy tên quan sai ướt sũng, vội vàng chạy vào miếu, miệng không ngừng than vãn.

Lúc Chung Đường nhìn bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy cậu. Trong cơn mưa tầm tã, nơi hoang vu, ánh sáng mờ ảo, cố tình lại có một mỹ nhân tóc đen áo đỏ đứng trong ngôi miếu hoang.

Y phục của cậu cũng dính nước mưa, ẩm ướt ôm lấy thân hình thon gầy. Không hề thấy vẻ chật vật mà lại hiện lên một vẻ phong tình khác.

Tuy nói là nam nhân, nhưng không biết cậu sinh ra thế nào, đôi mắt mày thon dài, đuôi mắt hơi hếch lên, tựa như chứa đựng một màu đỏ nhạt, câu đến lòng người ngứa ngáy.

Tên quan sai cầm đầu ho một tiếng, ra hiệu cho những tên phía sau. Nhận thấy phần lớn đồng bọn cũng có cùng tâm tư, hắn ta liền trở nên bạo dạn hơn. Bước đến gần Chung Đường, thăm dò hỏi: "Vị tiểu công tử này sao chỉ có một mình? Cũng đến đây tránh mưa à?"

Bước chân Chung Đường hơi dừng lại, tuy lòng chán ghét nhưng trên mặt ngay cả lông mày cũng không nhăn. Nghe tiếng, cậu nghiêng mắt nhìn bọn họ, khóe môi dường như vẫn nở nụ cười. Chỉ là chiếc chuông vàng nhỏ bên hông không biết từ lúc nào đã được cậu lỏng lẻo quấn quanh ngón tay.

Tên quan sai thấy vẻ mặt này của Chung Đường, càng cảm thấy cổ họng khô khốc, tiến lên thêm vài bước: "Trời mưa lớn như vậy, tiểu công tử có sợ không?"

Chung Đường vẫn không nói gì. Con Hoàng Li vẫn đuổi theo vạt áo cậu chơi đùa, cũng đã nhận ra vài phần không đúng, đối với mấy tên quan sai kia mà xù lông dọa nạt.

Chỉ là không ai nhận ra, ngọc châu trên ngón tay cậu đã được quấn càng lúc càng chặt.

Đúng lúc này, Chung Đường bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rung động, như một sợi dây bị đánh rơi từ lâu lại được ai đó nắm lấy. Cậu buông chiếc chuông vàng trong tay ra một cách sống sượng.

Tên quan sai thấy cậu vẫn không nói gì, chỉ cho là cậu sợ hãi, vì thế cười càng thêm càn rỡ: "Tiểu công tử không bằng cùng chúng ta trò chuyện giải sầu đi."

Mấy tên quan sai còn lại phía sau cũng giống như lũ chó hoang ngửi thấy mùi tanh, thuận tay đóng cửa miếu nhỏ lại, rồi ùn ùn kéo đến: "Đúng thế, tiểu công tử chơi với mấy ca ca đi..."

Mắt thấy bọn chúng từng bước tiến đến gần, thậm chí bàn tay tên quan sai cầm đầu đã sờ lên vai Chung Đường, tiếng kêu non nớt của Hoàng Li vẫn văng vẳng bên tai, nhưng Chung Đường lại như không nghe thấy. Cậu chỉ ngước mắt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cửa miếu in bóng mưa.

Cái thú tính của mấy tên quan sai kia càng tăng lên, trong khoảnh khắc đã vây quanh cậu kín mít. Lời nói trong miệng cũng càng trở nên dơ bẩn hơn.

"Tiểu công tử đừng sợ, mấy ca ca giúp ngươi sưởi ấm thân mình..."

Bên ngoài cửa sổ, mưa lớn vẫn xối xả. Tiếng sấm cuồn cuộn văng vẳng trong bầu trời tối đen.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đóng chặt của ngôi miếu nhỏ bị người "rầm" một tiếng đẩy ra. Vượt qua những tên quan sai trước mặt, Chung Đường vừa vặn đối diện với một đôi mắt như chứa đựng sương lạnh.

Trong miếu nhỏ thoáng chốc yên tĩnh hẳn. Mấy tên quan sai theo bản năng dừng lại động tác, nhìn về phía cửa miếu. Vạt áo đỏ tía bị bọn chúng túm trong tay cũng theo động tác của chúng mà nhẹ nhàng rơi xuống.

"Ngươi là ai, chỗ này bọn ông chiếm rồi, còn không mau..." Một tên quan sai trẻ tuổi, đang lúc hăng máu, bị người ta tùy tiện cắt ngang như vậy, đương nhiên là một bụng tức giận mở miệng chửi mắng.

Nhưng chữ "cút" kia còn chưa kịp nói ra, đã bị người bên cạnh túm mạnh tay áo, sống sượng nuốt xuống.

Người đứng ở cửa miếu dường như không nghe thấy gì cả. Y rõ ràng đứng giữa cơn mưa rào, nhưng đạo bào màu xanh thẫm trên người lại không hề bị thấm ướt chút nào. Mái tóc dài đen nhánh được một chiếc đạo quan bằng ngọc trắng búi gọn gàng trên đỉnh đầu. Tay phải y cầm một thanh pháp kiếm dài hơn ba thước, nhìn kỹ lại là bằng gỗ chưa được mài sắc.

"Vị đạo trưởng này, không biết tu hành ở đâu, cũng đến đây tránh mưa sao?" Tên quan sai cầm đầu cẩn thận mở miệng hỏi.

Hắn dù sao cũng đã từng trải, nếu là đạo sĩ bình thường thì thôi, nhưng nơi đây rất gần thành Lâm An. Nếu đạo nhân này xuất thân từ hai ngôi đạo quán được hoàng đế ban phong trong thành, thì chính là loại người bọn họ không thể trêu vào.

Nhưng người ở cửa miếu lại chậm chạp không trả lời, cũng không có động tác gì. Y vẫn đứng trong mưa rào, ánh mắt sương lạnh lướt qua mọi người trong miếu. Rõ ràng không có hành động gì, nhưng lại khiến mấy tên quan sai kia ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ánh mắt ấy lướt một vòng, rồi lại quay trở lại trên người Chung Đường. Giống như lúc ban đầu, Chung Đường cũng đang nhìn y.

Nhưng chỉ một lát sau, y lại dời đi, từ đầu đến cuối dường như chưa hề nảy sinh bất cứ cảm xúc nào.

Chiếc chuông vàng nhỏ không hiểu vì sao, ở giữa ngón tay Chung Đường khẽ lay động, va chạm với ngọc châu, lần đầu tiên phát ra tiếng vang nhỏ bé mà trong trẻo.

Đôi mắt vốn phong lưu nửa khép của Chung Đường, phản chiếu bóng dáng của người kia.

Con Hoàng Li không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ dịch thân mình mềm mại, lăn đến phía sau Chung Đường, vừa nhát gan lại tò mò nhìn xung quanh.

Người đứng ở cửa miếu cuối cùng cũng động. Y cất bước chậm rãi đi vào trong phòng, một bước, một bước. Rõ ràng chỉ là bước đi bình thường, lại dồn ép mấy tên quan sai kia tản ra tứ phía. Và theo mỗi bước chân của y, đều có thể nghe thấy tiếng kim loại nặng nề kéo lê.

Bên dưới tà đạo bào màu xanh thẫm, theo từng bước chân của y, ẩn hiện ra một sợi xích sắt thô bằng cổ tay, hai đầu khóa chặt ở phía trên mắt cá chân y.

Chung Đường vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, ánh mắt như ngừng lại, lại như rối loạn không thể phân biệt.

Cho đến khi gió mưa từ cửa miếu ập vào, gần như làm ướt sũng y phục đỏ tía của cậu, cậu mới khẽ run giọng mở miệng: "Ngươi là ai?"

Vị đạo trưởng áo xanh không trả lời, kéo xích sắt tiếp tục đi vào trong miếu, gần như lướt qua Chung Đường.

Chung Đường theo bản năng giơ tay ra cản. Bước chân của vị đạo trưởng áo xanh dừng lại ngay trước tay cậu, đôi mắt y lạnh nhạt như băng nhìn về phía cậu. Lúc này Chung Đường mới đột nhiên tỉnh táo lại, rút đi vẻ buồn bã vừa rồi, nhưng bàn tay cản đường đạo nhân lại không thu về, khéo léo hỏi tiếp:

"Vị đạo trưởng này, không biết chúng ta trước kia có quen biết nhau không?"

Vị đạo trưởng áo xanh dường như trầm mặc một lát, rồi lắc đầu: "Không có."

"Thật sự không có?" Chung Đường không lùi bước, trên khuôn mặt vốn nhàn nhã không sầu muộn lại hiếm khi sinh ra vài phần kiên quyết.

Vị đạo trưởng áo xanh lại lần nữa lắc đầu, ngữ khí so với lần trước nặng hơn một chút: "Cũng không."

Chung Đường vẫn không buông tay, cậu vẫn đang nhìn vị đạo trưởng áo xanh, nhưng y lại dường như không thấy, chỉ đứng yên trước tay Chung Đường.

Cuối cùng, Chung Đường lùi lại một bước, ánh mắt rũ xuống dường như lại trở về với vẻ lười biếng phong lưu thường ngày, khóe môi cũng mang theo vài phần ý cười: "Vậy, đã là lần đầu gặp gỡ, không biết xưng hô thế nào?"

"Kim Ô Quán, Lý Tị Chi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play