3

Khi ba mẹ con tôi rời đi, mợ cả cùng Chu Nghi Nguyệt vẫn ngồi ăn uống ở nhà Mục, mặc cho ba tôi gọi cũng chẳng buồn để ý, dường như mải mê chuyện trò. Sắc mặt ba tôi vì thế mà tái xanh vì tức giận.

Trên xe, Cố Nhất Minh vừa lái vừa tò mò hỏi: ''Canh dì Mục hầm ngon đến thế sao? Cả thịt bò khô hun khói nữa, chỉ một câu mời mà đã giữ chân được mợ cả?''

Không hiểu sao, sắc mặt ba tôi có chút khó coi.

Mẹ tôi liếc nhìn ba tôi, lạnh lùng nói: ''Trước đây bà ta chỉ làm gia công thịt khô, tay nghề rất khá. Khi thương mại điện tử phát triển, nhiều người trẻ xa quê lại muốn tìm lại hương vị cũ, nên việc làm ăn của bà ta ngày càng phát đạt. Bây giờ, bà ta chẳng còn coi trọng nhà chúng ta nữa!''

Nói xong, mẹ tôi đưa mắt nhìn sang ba đang ngồi ở ghế phụ. Tôi vội nắm tay bà, khẽ an ủi.

Thật ra món sở trường nhất của mẹ Mục không phải thịt khô, mà là thịt bò hun khói.

Năm Mục Thanh Tiêu học cấp hai, ba hắn bặt vô âm tín, hắn đã nghỉ học vài ngày. Tôi liền mang bài tập và vở ghi chép đến cho hắn.

Khi ấy, nhà hắn vẫn chỉ là một xưởng nhỏ, phía sau là dãy nhà gạch đỏ để hun thịt, phía trước là cửa hàng.

Thịt bò hun khói được tẩm tiêu đen, ớt bột, cắt thành từng dải rộng hai ngón tay, đóng túi gọn gàng. Trên bàn luôn có một đĩa nhỏ để khách nếm thử. Mùi hương tỏa ra nồng đậm, quyến rũ đến mức tôi nuốt nước bọt liên tục.

Người thử qua hầu như đều mua, và quán có nhiều khách quen.

Không ít lần tôi muốn ăn, nhưng Mục Thanh Tiêu luôn ngăn, bảo thịt hun khói dễ gây nổi mụn, không tốt cho tôi. Tôi cãi rằng trước đây từng ăn, nhưng hắn vẫn khăng khăng rằng lúc dậy thì càng không nên.

Mẹ Mục nghe nói tôi thích ăn thịt bò, hôm sau đặc biệt làm món thịt bò xiên tăm, bảo thịt tươi còn ngon hơn thịt hun khói. Tôi vốn định mang về cho cả nhà cùng thưởng thức.

Nhưng ba tôi vừa nhìn thấy đã giận dữ, vứt cả hộp đi, mắng là không vệ sinh, không được ăn.

Điều lạ là trước đây mẹ Mục vẫn thường mang đồ ăn sang, ba chưa từng nói vậy.

Hôm ấy, sắc mặt ông cực kỳ khó coi, cả người run rẩy. Tôi sợ hãi, cũng không dám hỏi nhiều.

Một lát sau, ba tôi mới trấn tĩnh lại, vội giải thích với tôi và mẹ. Ông nói dạo này ở bệnh viện có nhiều ca bệnh về dạ dày ở những người trẻ tuổi do ăn uống linh tinh, sợ tôi ăn phải đồ không đảm bảo nên mới phản ứng như vậy.

Từ đó, ba tôi tuyệt nhiên không đụng tới thịt bò nữa.

Lúc ấy, tôi nghĩ ông chỉ có thành kiến với mẹ Mục. Nhưng năm tôi học lớp 9, khi mẹ Mục ngỏ ý muốn mua nhà đối diện, ông cũng không phản đối.

Nhà tôi và nhà Mục vốn có quan hệ vì mẹ tôi và mẹ Mục là bạn học. Tuy nhiên, khi trở thành hàng xóm, tôi nhận thấy sự thân thiết ấy dường như không còn nữa. Thường thì mẹ Mục hay lấy lòng, mang thịt bò, thịt heo, sườn… sang biếu, nhưng mẹ tôi đều từ chối, trả lại hết.

Có lẽ do không khí trên xe quá nặng nề, Cố Nhất Minh vừa lái xe vừa lên tiếng. Anh nói rằng sau khi chuyện này lắng xuống, anh sẽ đưa cả gia đình đi chơi vài ngày, anh biết vài homestay rất đẹp.

Anh vừa dứt lời, ba tôi lạnh lùng chen ngang: ''Cậu lấy thân phận gì mà đưa gia đình tôi đi chơi?''

Cố Nhất Minh, người vốn lanh lợi, nhất thời không nói được lời nào.

Mẹ tôi, gương mặt còn băng giá, chợt bật cười. Bà quay sang nhìn tôi, trong mắt ánh lên giọt nước.

Nhà cũ chưa dọn dẹp, chúng tôi phải thu xếp một hồi rồi mới ra ngoài ăn. Ai nấy đều mệt mỏi, về đến nơi liền ngủ thiếp đi.

Tôi xa căn nhà này đã lâu, có chút lạ giường. Dù mệt rã rời, giấc ngủ vẫn chập chờn.

Trong mơ, lúc thì Mục Thanh Tiêu ân cần chăm sóc tôi như thuở nhỏ, lúc lại dịu dàng ôm hôn. Nhưng khi tôi nhắc đến hôn nhân, hắn thoáng chần chừ. Rồi đến gương mặt Chu Nghi Nguyệt ghen tuông lạnh lẽo nhìn chằm chằm tôi.

Chỉ chốc lát, mặt cô ta biến thành Tần Lý đầy máu, hai hốc mắt trống rỗng, đứng sững trước mặt. Phía sau, hơi nước mờ mịt bốc lên, mẹ Mục bưng nồi lẩu, mỉm cười mời tôi ăn.

Tôi bừng tỉnh, trời đã gần mười giờ. Ngủ quá lâu khiến đầu óc choáng váng.

Mẹ tôi nấu cháo trắng, bảo ba đã đến bệnh viện, Cố Nhất Minh cũng đi làm. Bà dặn tôi ăn xong thì đến công ty một lát, dù có thể làm việc ở nhà, nhưng không thể vắng mặt mãi.

Khi tôi đang ăn, mẹ tôi nhận được điện thoại từ chị họ tôi, nói mợ cả đêm qua không về, có phải ngủ ở nhà tôi không.

Mẹ tôi khựng tay, làm rơi miếng rau đang gắp, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thẳng giọng nói: ''Bà ta đêm qua đi với Nguyệt Nguyệt, không ở với chúng ta. Con gọi điện hỏi Nguyệt Nguyệt đi.''

Nói rồi, bà dứt khoát cúp máy, quay sang tôi: ''Ăn nhanh đi. Đi buổi sáng thì đi, đừng dây dưa đến chiều, không hay đâu.''

Tôi nhìn thấy đôi đũa gắp rau trong tay bà hơi run. Không dám nói gì thêm, tôi vội vàng ăn hết bát cháo chỉ trong vài ba thìa, rồi đứng dậy đi ngay.

Vừa bước ra cửa, tôi bắt gặp Mục Thanh Tiêu đang dựa vào gốc cây long não già. Trong tay hắn nắm một vốc hạt, vừa thấy tôi, liền bóp vài hạt ném về phía tôi. 

Hồi tiểu học, chúng tôi cũng từng như thế. Mỗi lần hắn đến sớm chờ tôi, cứ vào mùa hạt long não chín, hắn lại nhặt cả vốc rồi ném trêu.

Hạt long não xanh rồi chuyển vàng, cuối cùng thành đen bóng. Hắn bao giờ cũng bóc hết những hạt có thể ném được.

Chỉ là, tôi bây giờ không còn tâm trạng để bật cười né tránh, hay khó chịu gọi tên hắn như ngày xưa nữa.

Mặc cho hạt rơi lộp bộp lên người, tôi chỉ giơ tay vẫy taxi rồi đi thẳng.

Đã lâu không đến công ty, rất nhiều việc phải trực tiếp xử lý. Buổi trưa, tôi họp về kế hoạch tuyển chọn blogger hợp tác. Đến tối, vì đã nghỉ quá lâu, tôi bị đồng nghiệp "mắng yêu" một trận, rồi chia sẻ lại công việc.

Chúng tôi cùng sống trong một thành phố, làm việc cùng nhau nhiều năm. Có chuyện gì, mọi người cũng đều biết.

Cố Nhất Minh xách túi mua sắm đi sau lưng, vừa bước vừa thấp giọng nói: ''Anh đã nhờ bạn ở đồn cảnh sát kiểm tra camera tại chỗ Chu Nghi Nguyệt nói hai người tách nhau. Nhưng cần thời gian. Trong lúc chờ, mọi người cứ thử tìm xem bà ấy có ghé bạn bè nào không, hỏi xem có ai gặp bà ấy chưa.''

Chu Nghi Nguyệt định nổi nóng, nhưng mợ hai đã kéo cô ta ngồi xuống.

Tôi vào phòng, đặt túi xách xuống. Cố Nhất Minh giúp tôi đặt túi mua sắm sang một bên, rồi quay người đóng cửa lại: ''Có cần anh giúp gì không?''

''Không cần.'' Tôi tháo búi tóc, thả người nằm thẳng trên giường, mắt hướng lên trần nhà. Những ngôi sao dạ quang dán từ thuở nhỏ vẫn còn đó. Tôi bật cười, giọng chua xót: ‘’Luật sư Cố, anh chuyên về hình luật phải không?''

Anh gật đầu, chỉ “ừ” một tiếng. Rồi cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt tôi: ''Những ngôi sao và mặt trăng dễ thương thật. Buổi tối tắt đèn, chúng còn phát sáng không?''

''Lâu lắm rồi rồi. Chất phát quang bên trong đã cạn, không còn sáng nữa.'' Tôi trở mình, nghiêng đầu nhìn Cố Nhất Minh. ''Mọi thứ rồi sẽ thay đổi thôi, luật sư Cố.''

Những hình dán kia là do ba mẹ tôi cùng làm cho tôi, hình như vào năm lớp ba, lớp bốn, khi loại dạ quang này rất thịnh hành.

Ngày ấy, ba mẹ cưng chiều tôi vô cùng. Ba tôi chưa bận rộn đến mức chẳng về nhà như sau này. Mấy buổi tối liền, cả nhà cùng nhau dán một vầng trăng tròn, xung quanh là đầy sao, còn gấp thêm nhiều hạc giấy treo lủng lẳng.

Khi tắt đèn, căn phòng như biến thành bầu trời đêm rực rỡ. Tôi khi ấy nằm giữa ba mẹ, ngỡ như mình thật sự đang ngủ dưới dải ngân hà.

Chỉ là… tôi không nhớ rõ từ khi nào, ba tôi bắt đầu thường xuyên vắng nhà, bận rộn triền miên.

Và thay vào chỗ trống ấy, lại là Mục Thanh Tiêu, người thường xuyên sang bầu bạn, cùng tôi làm bài tập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play