Chúng ta quay lại chỗ ngồi, tiếp tục xem các trận đấu của những cao thủ.
Hai vị sư tỷ trên đài ngang tài ngang sức, trận đấu vốn rất xuất sắc, nhưng vì kéo dài quá lâu nên ta… hết hứng, ngáp ngắn ngáp dài, rồi bắt đầu gật gù ngủ.
“Sư tỷ tỉnh dậy! Nhị sư tỷ sắp đấu với đại đệ tử của Mạc Lăng sư tôn kìa!” Đông Hân lay mạnh ta.
Ta bị Đông Hân đẩy một cái, hết buồn ngủ luôn. Duỗi người một cái rồi chuẩn bị xem trận chiến cuối cùng này, để xem "Hạ Ân rốt cuộc làm thế nào trở thành nữ nhân đủ sức sánh vai với Dung Cảnh Khanh". Thuận tiện còn nhắc Đông Hân một câu:
"Ôn nhu một chút, thi gì cũng được, miễn dùng chú là hay."
Đông Hân tức đến mức quay đầu đi, bày nguyên cái "mặt bánh bao" ra, không thèm để ý đến ta.
Mạc Lăng sư tôn vốn là sư tôn rèn pháp khí, đệ tử của hắn tất nhiên cũng không tầm thường. Vừa ra tay đã biến pháp khí thành một con sư tử há to mồm máu mà lao về phía Hạ Ân.
Nhìn cảnh đó, ta liền nghĩ: "Hạ Ân với cái tiểu hồ lô dược kia làm sao mà đấu lại người ta được?"
Hơn nữa, Hạ Ân thì nhỏ nhắn xinh xắn, còn đối phương lại là một đại hán da ngăm, người toàn cơ bắp. Quả là thủ công nghiệp giả xuất thân, ngày ngày làm nghề nguội rèn pháp khí, thân hình cứ phải gọi là cuồn cuộn.
Nói chứ, "tại sao Mạc Lăng sư tôn lại có thể mặc một bộ thanh y, tiên khí bồng bềnh" thế kia nhỉ?
Trong lúc ta còn đang thất thần, Hạ Ân đã bị thương, chỉ có thể vừa né đòn công kích pháp khí của đối phương, vừa dùng chữa trị thuật tự chữa cho mình.
Không hổ là "nữ chủ", màn này cứ như buff bug, vừa đánh vừa tự hồi máu cho bản thân.
Có điều, Hạ Ân rõ ràng rơi xuống hạ phong, thương tích trên người ngày càng nhiều. Máu từ cơ thể nàng chảy xuống, đỏ rực như những đóa hoa đẹp nhất trên thảo nguyên, cháy bừng giữa ngày nắng lãng đãng.
"Không ổn rồi, quầng sáng nữ chủ đâu mất?" Ta thầm nghĩ, rồi lén vươn một bàn tay, định thi cho tên kia một cái "đầu váng mắt hoa chú" để hắn nhìn không rõ Hạ Ân. Nhưng tay ta vừa giơ lên đã bị người bên cạnh ấn xuống.
Ta đang muốn dạy dỗ Đông Hân một trận thì phát hiện người đứng cạnh mình lại là Dung sư tôn. Đông Hân thì chẳng biết đã chạy đi đâu mất, lập tức ta xìu xuống.
"Sư phụ, ngài tới rồi à. Lúc nãy ta ngã đau, đang vận động tay chân một chút thôi."
Ta vẫn cố gắng giữ nụ cười tám răng tiêu chuẩn, nhìn thẳng lên lôi đài, không dám nhìn vào hắn.
"Đệ tử của ta, thắng thì phải quang minh, thua cũng phải lỗi lạc."
Giọng hắn nói chậm rãi, nhưng lại như lấy búa gõ vào tim ta.
Có ý gì đây? Móc ta à? Nói cạnh nói khóe sao?
"Sư phụ nói đúng, thắng thì quang minh." Ta gật đầu phụ họa.
"Còn nửa câu sau đâu?"
"Thua… lỗi lạc."
Người này sao cứ bám riết không bỏ vậy? Nữ chính trên đài đang bị đánh kia kìa, sao ngươi còn ở đây chơi trò chữ nghĩa với ta?
Dung Cảnh Khanh khẽ cười: "Vậy ngươi giải thích cho vi sư nghe, vì sao lại cố ý thua Đông Hân?"
Ta lập tức làm vẻ mặt khó tin: "Sao có thể chứ? Gần đây ta hơi lười biếng, quả nhiên học hành như chèo thuyền ngược nước, không tiến ắt lùi. Sư muội quá lợi hại, đúng là sóng sau xô sóng trước. Ta thua là tâm phục khẩu phục, cúi đầu bái phục."
"Ngươi đâu có lười. Vừa tấn công, vừa tìm cách giúp Đông Hân né đòn, lại vừa tính thời điểm để rớt xuống đài. Một lúc làm ba việc, xem ra pháp lực của ngươi tiến bộ không ít."
Giọng Dung Cảnh Khanh lạnh nhạt, nghe không rõ cảm xúc.