3.
Ngày đầu tiên bái sư… trời ơi, ta chỉ muốn về ngủ một giấc cho đã.
Người quyết đấu được chọn bằng cách… rút thăm! Lại còn tổ chức nghiêm túc như World Cup.
Ta chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện: “Tín nữ nguyện dùng toàn bộ vận đào hoa của quãng đời còn lại để đổi lấy việc không chung tổ với Hạ Ân.”
Như Lỗ Tấn từng nói: bất cứ ai cản trở nữ chính tỏa sáng đều sẽ không có kết cục tốt.
… Khụ khụ, câu trên không phải Lỗ Tấn nói, mà là ta nói.
Kết quả rút thăm: ta cùng tiểu sư muội chung tổ.
Nghe xong, ta bắt đầu thấy… hối hận. Dù lời cầu nguyện có linh thật, nhưng tiêu hao toàn bộ vận đào hoa của cả đời để tránh Hạ Ân thì hơi phí. Ông trời ơi, tín nữ muốn đổi lại, chỉ xin dùng phần lớn vận đào hoa thôi, vẫn chừa lại chút để sống.
Cuộc thi chia thành hai lôi đài đấu song song.
Đệ tử được tuyển vào Hạ Tiên Đảo cùng đệ tử Trung Tiên Đảo khác đều tụ tập dưới đài xem náo nhiệt. Cảnh tượng hùng tráng chiêng trống rền vang, pháo nổ liên hồi, cờ đỏ tung bay, người xem đông như biển.
Gió lạnh thấu xương thổi làm cờ phấp phới, tiếng trống dồn dập như thúc giục, các đấu giả lần lượt bước lên đài.
Hạ Ân, người mang hào quang nữ chính, lại xinh đẹp thanh tú. Nàng giơ tay, vạt áo tung bay, nhẹ nhàng đáp lên lôi đài. Dưới đài, đám nam tử lập tức sôi trào.
Đây là… sức mạnh của trạch nam sao?
Ta nhìn quanh, thấy ánh mắt mọi người đều dồn hết vào lôi đài của Hạ Ân, liền nhẹ nhõm thở phào.
Dù sao nàng mới là tâm điểm của cả đảo, còn ta… một đóa hoa thủy sinh hạng tư, chắc chẳng ai buồn chú ý.
Chỉ tội cho người đen đủi phải bái ta làm sư phụ. Cực khổ tu luyện bao năm, chờ được tới ngày bái sư, kết quả gặp ngay một con cá mặn vô dụng như ta… Thôi thì, nguyện giả thượng câu, ai muốn theo thì theo, tự chịu!
Thế là khi tiểu sư muội tung người bay lên lôi đài một cách oai phong, ta lại chọn… dùng tay chân cùng bò lên.
Dưới đài vang lên vài tiếng cười khúc khích khó nghe.
Ta hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi biết cái gì? Tin hay không ta mua quýt cho các ngươi ăn?”
Đứng trên lôi đài, ta vừa giữ khoảng cách với tiểu sư muội, vừa rảnh rỗi ngó sang lôi đài của Hạ Ân và Xuân Vinh.
Quả nhiên, Hạ Ân vừa nhanh vừa chuẩn, ra chiêu tàn nhẫn, né tránh cũng linh hoạt. Nhưng Xuân Vinh cũng không phải dạng vừa, hai người giằng co ngang tài ngang sức, đẹp mắt vô cùng.
Không được! Ta phải mau chóng thua trận để xuống đài xem cho rõ!
Ta lập tức điều chỉnh chiến thuật: tay trái liên tục tung chiêu tấn công, còn tay phải thì… âm thầm khống chế tiểu sư muội thuấn di né tránh, rồi từ từ lùi ra sát mép đài. Chỉ cần ta ngã khỏi đây là xong!
Ai ngờ ngay khi ta sắp rơi xuống, Đông Hân lại hét lớn:
- Sư tỷ, cẩn thận!
Rồi nàng lao tới muốn chụp lấy tay ta.
Sư muội à, tấm lòng của ngươi ta ghi nhận. Ân tình này, ta sẽ trả… Nhưng lần này, ta nhất định phải… ngã!
Tiểu sư muội rõ ràng đã chạm được tay ta, nhưng trong tích tắc, ta lại thuấn di biến mất khỏi tầm với, trở về ngay giữa lôi đài.
Một chút tiểu tâm cơ thôi, chẳng có ý xấu gì cả.
Tiểu sư muội, cố lên! Nhắm thẳng quán quân mà đánh nhé!
Kỳ lạ thật. Rõ ràng là thi pháp thì có thể đáp xuống nhẹ nhàng, vậy mà cuối cùng ta lại… rơi cái “bịch” vững chãi xuống đất. Cú ngã này làm ngũ tạng lục phủ như muốn đảo lộn, xem ra trình độ của ta đúng là “học nghệ chưa tinh”.
Ta chống tay ngồi dậy, phủi phủi bụi trên người. Tiểu sư muội vội vã chạy đến, thấy ta rơi thảm quá thì giận dữ nói:
“Sư tỷ! Vì luyện cấm chú mà pháp lực lại thụt lùi đến mức này sao?!”
Ta hoảng hốt bịt ngay miệng nàng. Nhà khác sư tôn và tân nhân đảo Hạ Tiên đều đang ở đây, mấy chuyện “cấm chú” đó ngươi đừng nói toáng lên cho thiên hạ biết chứ!
Đông Hân vươn tay, đặt sau lưng ta thi triển chữa trị thuật. Cơn đau lập tức giảm đi rõ rệt.
“Ồ, chữa trị thuật này cũng hay đấy chứ!” Ta cười nói.
Nàng tròn mắt:
“Sư tỷ, ngươi lại chịu để người khác trị thương à?! Mặt trời mọc hướng tây rồi sao?!”
Cho nên, rốt cuộc nguyên chủ vì sao lại ghét chữa trị thuật thế nhỉ? Đã là một pháp sư cận chiến dễ bị thương, lại còn máu mỏng, lẽ ra phải thích chứ?