1
Mở mắt ra, trước mặt ta là một nam tử mặc cổ trang, đội tóc giả, đang ôm chặt lấy ta.
Ta lập tức đẩy hắn ra, ôm ngực phòng thủ:
- Ngươi làm gì vậy? Ta đã có chồng rồi đó!
Nam tử kia trừng mắt nhìn ta, vẻ khó tin.
Nhưng ngay lúc này, hắn trông cũng chẳng khá khẩm gì - khăn trùm đầu ướt đẫm, mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt mà còn run rẩy.
Hắn nghiến răng, im lặng rất lâu, rồi mới khàn giọng nói:
- Thu Sai, giúp vi sư giải bỏ tư tình chú, vi sư sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Thu Sai? Cái tên này nghe quen lắm.
Ta chợt muốn ngất.
Bởi vì… ta đã xuyên sách.
Thảm hơn nữa, ta lại xuyên thành nữ phụ ác độc, loại pháo hôi không có kết cục tốt.
Cuốn truyện này là một bộ tu tiên sư đồ luyến nổi tiếng, nam chính là sư tôn, có bốn nữ đệ tử:
Xuân Vinh, Hạ Ân, Thu Sai, Đông Hân.
Tên ai cũng đẹp và đầy ý nghĩa… trừ ta - Thu Sai - một “mỹ lệ sai lầm” chính hiệu. Muốn khóc mà khóc không nổi.
Điều thảm nhất là… cuốn tiểu thuyết này ta còn chưa đọc hết!
Ta chỉ nhớ đến đoạn Thu Sai nỗ lực tu luyện, tu vi rõ ràng đứng đầu trong bốn sư tỷ muội, vậy mà ánh mắt sư tôn vẫn luôn dừng lại trên người Hạ Ân.
Vì thế, Thu Sai trong truyện học lén một loại cấm chú - tư tình chú.
Ỷ vào việc sư tôn không hề cảnh giác với đồ đệ, nàng ta đã thành công thi triển chú pháp.
Kế tiếp cốt truyện là gì á? Online chờ, gấp lắm!
Giờ ta nhìn thấy nam chính, trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt, hai chân khẽ run nhưng vẫn cố nhịn… Không hổ là nam chính, thật kiên cường! Nhất định phải giữ mình trong sạch vì nữ chính chứ!
Khoan… hiện tại còn một vấn đề khẩn cấp hơn: làm thế nào để giải tư tình chú? Ta đâu có biết!
- Sư phụ, để ta thử nhé… ngươi nhịn một chút, nhất định phải nhịn đó!
- Avada gặm đại dưa!
- Cấp tốc nghe lệnh!
- Ba lạp lạp năng lượng, sa la sa la, tiểu ma tiên toàn thân biến!
- Tiên nữ ngọt ngào, múa phép trừ tà cho ta mau!
Cứu mạng! Đây là toàn bộ mấy câu chú ngữ ta biết! Mà chẳng có cái nào xài được hết á!
Ta thấy ánh mắt nam chính dần dần nhiễm màu thú tính. Không, đừng mà! Tránh xa ta một chút!
Tuy ta chưa đọc hết tiểu thuyết, nhưng hễ dính vào nam chính là… xong đời luôn đó!
May thay, đúng lúc nguy cấp, nữ chính dẫn theo trưởng lão kịp thời xông vào. Ta lập tức thở phào.
Trưởng lão chống cây trượng khô như cành củi, nện mạnh vài cái xuống đất, rồi bắt đầu lẩm bẩm chú ngữ.
Chẳng bao lâu, ánh dục vọng trong mắt nam chính dần tắt, cả người từ trạng thái chấn động biến trở lại bình thản như nước, gương mặt lại đóng băng lạnh lùng như băng sơn.
Nguy rồi! Tư tình chú đã được giải, bước tiếp theo chắc là… xét xử ta?
Không ổn, ta phải rút lui thôi - việc học bận lắm!
Nhưng cửa lại bị ai đó giăng kết giới, ta vừa chạy ra đã bị bật ngược trở lại.
- Ta nói là chú này không phải ta thi triển, mọi người… tin không?
Tất cả cùng nhìn ta bằng ánh mắt kiểu “nghi ngờ trí tuệ nhân loại”.
Lúc này, ta xấu hổ đến mức ngón chân muốn cào nát đất. Đến cả lúc gặp lại bạn trai cũ cùng hội bạn chung mà lỡ tay vỗ vai hắn, ta cũng chưa từng xấu hổ đến vậy.
- Ô ô ô… Trưởng lão, sư phụ, sư tỷ, ta thật sự là có nỗi khổ! Nghe ta… ờ… giảo biện… à không, nghe ta giải thích đã!
Sư phụ quá hiền lành, hoàn toàn không có cảnh giác. Sau này ra ngoài Bồng Lai Đảo sẽ rất nguy hiểm, nên ta… ta chỉ bất đắc dĩ mới dùng hạ sách này, để giúp sư phụ nâng cao cảnh giác thôi!
Vừa nói xong, ta lập tức hối hận. Hận không thể đập miệng mình nát luôn. Đây là cái lý do dở hơi gì vậy chứ?!
Trưởng lão tức đến mức râu như sắp dựng thẳng lên trời, ngón tay cầm chặt cây trượng khô đến trắng bệch cả khớp.
Chỉ là… khi trưởng lão định mở miệng, nam chính đã ngăn lại:
- Ta tin Thu Sai.
Trời ơi! Trong tiểu thuyết, nam chính vốn là người lạnh lùng, thiên vị nữ chính, vậy mà giờ lại lên tiếng bảo vệ ta! Cảm ơn ông trời, cảm ơn cả vũ trụ!
Sau khi nam chính mở miệng, những người khác cũng im lặng.
Trưởng lão hừ lạnh, phất tay giải kết giới, rồi khoanh tay bỏ đi. Trước khi rời khỏi còn cố tình trừng ta một cái sắc lẹm.
Ánh mắt Hạ Ân thì khó đoán, nhưng rõ ràng là thất vọng với nam chính. Nam chính lại quay đầu, né tránh ánh mắt nàng.
- Đồ nhi cáo lui, sư phụ nghỉ ngơi cho khỏe.
Trong lời nói của Hạ Ân đầy oán khí, nhưng nam chính vẫn như không có chuyện gì, không hề có ý dỗ dành nàng.
Cũng phải thôi - đầu có thể đứt, máu có thể chảy, nhưng hình tượng băng sơn không thể mất!
Chỉ chốc lát, trong phòng chỉ còn ta và nam chính.
Không khí bỗng chốc ngượng ngập, đến mức ta có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
- Sư… sư phụ, vậy… ta cũng… đi trước đây.
Khỉ thật, căng thẳng quá, nói lắp luôn rồi!
Ta vừa định quay người, thì nam chính chậm rãi cất tiếng. Giọng nói ấy, lạnh lẽo như tuyết đỉnh núi, nhưng lại hóa thành dòng suối ấm áp, chảy thẳng vào tai ta:
- Biết ngươi hiếu học, nhưng sau này… sách cấm ít đọc, cấm chú ít học.
… Gì đây? Vừa rồi với Hạ Ân thì lạnh như băng, giờ với ta lại giả bộ “người đàn ông ấm áp” là sao?!
Ta luống cuống đáp một tiếng “Ừ!”, rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng nam chính.