Vừa bước ra, ta mới nhận ra - nơi này đúng là một tiên đảo bồng bềnh giữa mây trời.

Cho nên… giờ ta phải làm sao để rời khỏi cái nơi quỷ quái này đây?

Trước mắt ta chỉ toàn là sương mù mênh mông. Ta biết trong thế giới tu tiên, mọi người đều có thể bay tới bay lui, nhưng ta thì… hoàn toàn không biết bay! Ta chỉ là một người bình thường, phương tiện di chuyển cơ bản là… đi bộ, tiêu hao “nhiên liệu” là hai bát cơm cho trăm cây số!

Ta đứng trước cửa phòng nam chính, đi qua đi lại. Trên đảo chỉ còn lại hai người chúng ta, nếu vào hỏi đường, liệu hắn có… đánh ta không? Đánh thì ta còn chịu được, chứ ta sợ nhất là hắn lại dùng cái giọng ái muội kia nói chuyện với ta…

- Ngươi sao vẫn còn ở đây?
Hạ Ân không biết xuất hiện từ lúc nào bên cạnh ta. Người tu tiên ai cũng xuất quỷ nhập thần thế này sao?

- Nói ra ngươi có lẽ không tin… ta bị lạc đường.
Thật ra ta cũng muốn hỏi lại: “Thế ngươi sao cũng còn ở đây?”

- Đây là thượng tiên đảo nơi sư phụ ở, chúng ta phải về trung tiên đảo.

Thượng tiên đảo, trung tiên đảo, hạ tiên đảo… ta biết chứ, vì ta cũng từng đọc qua phần văn án và mở đầu truyện này mà!
Chỉ là… vấn đề ở chỗ ta hoàn toàn không biết bay, lại chẳng có chút pháp lực nào. Đành phải bịa thêm lý do:

- Ta làm cấm chú, giờ pháp lực tạm thời mất, không thể trở về.

Hạ Ân hình như không tin. Nàng bất ngờ giơ tay đánh thẳng vào vai ta, lực mạnh đến mức… ta bay thẳng mười mét!

Ta xoa vai, đau đến muốn rớt nước mắt. Cú ngã này quá thảm rồi! Đây là “thánh mẫu bạch liên hoa” nữ chính trong truyền thuyết, người từng bị ta bắt nạt suốt mười mấy chương sao? Sao bây giờ lại… táo bạo thế này?!

Hạ Ân rõ ràng không ngờ ta không phải giả vờ, mà thật sự đã biến thành một… phế nhân.

Nàng vội vàng chạy tới đỡ ta dậy, còn thành khẩn xin lỗi, nói rằng không ngờ ta thật sự không còn tiên lực, chỉ là vì quá tức giận nên mới lỡ tay xuất chưởng.

Cuộc đời này đúng là không dễ sống… - pháo hôi như ta chỉ biết thở dài.
Không sao đâu, ngươi chỉ cần đưa ta về chỗ ở là ta tha thứ ngay!

Thì ra, mỗi người ở đây đều có một đám tiên vân của riêng mình. Ta leo lên tiên vân của Hạ Ân, cúi đầu nhìn xuống vạn trượng mây mù bên dưới, trong lòng không khỏi lo sợ - liệu kết cục của ta có phải là bị ném vào một thung lũng vô danh nào đó không?

Tiên vân bay nhanh kinh khủng, chỉ một lát đã về tới Trung Tiên Đảo.

Hạ Ân đưa ta về nhà cũ của nguyên chủ. Đảo này rộng hơn đảo của nam chính.
Nếu đảo của nam chính chỉ có một tòa cung điện nguy nga, thì nơi này lại giống một tứ hợp viện: bên này một dãy phòng, bên kia một dãy nữa, chúng ta bốn nữ đệ tử cùng ở trong một sân lớn.

- Sư muội, ta không hy vọng ngươi sẽ đi vào lầm đường lạc lối.
Hạ Ân đứng trước cửa, nhìn ta với vẻ nghiêm túc rồi nói.

Thực ra ta cũng muốn quay về “con đường chính đạo”, nhưng khổ nỗi ta xuyên qua đúng lúc không thể xui hơn. Đại họa đã gây ra, bây giờ chỉ còn hai con đường để chọn:

Một là tiếp tục duy trì “thuốc cao bôi trên da chó” - tức hình tượng nữ phụ dai như đỉa, bám riết lấy nam chính cho đến ngày bị trục xuất khỏi sư môn.

Hai là quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, dừng ngựa trước bờ vực, từ nay chuyên tâm tu tiên, không xen vào chuyện bên ngoài, một lòng chỉ lo… cắn CP.

Con đường thứ nhất thì quá nguy hiểm. Nhỡ đâu kết cục không phải chỉ bị trục xuất sư môn, mà lại là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh như những nữ phụ pháo hôi thường gặp… thì chẳng phải ta quá oan uổng sao?

Thực ra ta cũng không biết nhiều về cuốn tiểu thuyết này. Chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy trên bảng sách mới, tiện tay click vào xem vài dòng rồi tắt. Lờ mờ nhớ trong văn án có nhắc tới “ngược luyến tình thâm” gì đó, cùng “loạn thế cộng sự”…

Ta đảo mắt nhìn quanh căn phòng - đơn sơ nhưng cổ kính.
Trên bàn chất đầy thư tịch, còn có những trang giấy với bút ký mà nguyên chủ để lại. Nữ phụ pháo hôi này thật đáng thương, chăm chỉ đến vậy mà cuối cùng vẫn không thể thắng nổi hào quang nữ chính.

Ta ngồi xuống, bắt đầu lật xem những tài liệu quý giá mà nguyên chủ đã khổ công tích lũy, như bước vào thế giới nội tâm của một nữ học bá thực thụ.

Sau một hồi nghiên cứu, ta phát hiện việc có thể sử dụng pháp lực hay không… hoàn toàn dựa vào hai chữ: Tùy duyên.

Ta đã có thân thể của nguyên chủ, tất nhiên cũng kế thừa pháp lực của nàng. Chỉ cần trong lòng vẫn luôn nghĩ tới điều muốn làm, giơ tay lên… là vẫn có thể thi triển ra một số năng lực siêu nhiên.

Cảm ơn nguyên chủ chăm chỉ, để một ma pháp thiếu nữ Gryffindor như ta có thể thực hiện ước mơ dùng pháp thuật trong chính bộ tiểu thuyết trung nhị này.

Ta tiếp tục lật bút ký, toàn là các loại pháp thuật cận chiến như hỏa công, tia chớp, thuấn di…
Không cẩn thận, ta còn làm rơi ra một bức họa của nam chính. Ở góc phải bên dưới, nguyên chủ nắn nót viết mấy chữ:

“Ngôn niệm quân tử, ôn này như ngọc.”

Chữ viết trong bút ký của nguyên chủ mạnh mẽ, dứt khoát, từng nét đều mang khí thế. Thế nhưng, ngay dưới bức họa này, nét chữ lại trở nên tinh tế, thanh tú như mưa xuân, có thể thấy nguyên chủ thực sự quý trọng nam chính đến mức nào.

Chỉ là… ta nhớ tới cảnh nam chính vừa rồi - mồ hôi đầm đìa, tóc tai rối bời, sắc mặt đỏ ửng - thật sự khó mà gán cho hắn tám chữ “Ngôn niệm quân tử, ôn này như ngọc” kia.

Bất quá, cái tên của hắn thì đúng là dễ nghe: Dung Cảnh Khanh.

Quả nhiên tác giả bỏ tâm huyết ra để xây dựng nhân vật chính… còn nhân vật phụ như ta thì… e là tác giả dùng chân để viết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play