Tống Hề Đào chạy như bay xuống lầu, vừa thấy Khương Nhạc.

Khương Nhạc: “Toán học —”

Tống Hề Đào: “Chia tay! Không cần đề nữa!”

Kỳ thi vừa kết thúc, từng tốp từng nhóm bạn học tụ lại bàn tán về đề toán, ríu rít không ngớt. Tống Hề Đào kéo Khương Nhạc, cả hai ngồi xổm dưới tán cây, tránh xa mọi âm thanh náo nhiệt.

Tống Hề Đào than thở: “Sao ai cũng thích bàn luận đáp án thế không biết.”

Khương Nhạc nhìn quả đào héo rũ như mất nước trước mặt, an ủi: 

“Cho dù cả trăm người được chọn đều khác với cậu, cũng có thể là họ sai hết. Trừ khi Mạnh Tư Trình đích thân nói ra.”

Tống Hề Đào: “Nguy hiểm thật, suýt nữa nghe thấy đáp án của hắn, phải tránh xa một chút mới được.”

Tối ngày 9 tháng 6, kỳ thi đại học chính thức khép lại.

Khối tốt nghiệp của Trường THPT số 7 thành phố S có hai lớp quyết định tổ chức tiệc tri ân thầy cô ở khách sạn Hoàn Minh.

Một lớp là khối chuyên toàn học bá, một lớp lại đội sổ, điểm trung bình kém tận hai trăm, nhưng khẩu vị thì lại giống nhau.

Giáo viên chủ nhiệm khối nhận lời mời, tất nhiên là tham gia cùng lớp chuyên, nhưng vì hai lớp cùng địa điểm nên không tránh khỏi gặp nhau, khách sáo trao đổi đôi câu.

“Vì sao lại chọn Hoàn Minh? Nghe nói tối nay có đến mười lớp chọn nhà hàng Duyên Phúc.”

Hoàn Minh tuy sang trọng hơn nhưng lại cách xa trung tâm, trong khi Duyên Phúc lại gần trường hơn, vốn là lựa chọn phổ biến cho tiệc tốt nghiệp.

Lớp trưởng lớp chuyên trả lời: “Là Mạnh Tư Trình đề nghị, hơn nữa Diêu Chiếu có ưu đãi.”

“Ra vậy.” 

Chủ nhiệm khối thuận miệng gật gù, nếu là Mạnh Tư Trình đề xuất thì nơi này hẳn phải có gì đặc biệt.

Tiệc xong, giáo viên chủ nhiệm giữ uy nghiêm cuối cùng trước học sinh tốt nghiệp, dặn dò: “Về nhà nhớ báo lịch trình, ngủ lại thì ít nhất hai người một phòng, nam nữ tách riêng, nhớ chăm sóc nhau. Lớp trưởng thống kê rõ ràng.”

Tống Hề Đào từ nhà vệ sinh bước ra, lớp trưởng đưa cho cậu một tấm thẻ phòng: 

“Cậu ở cùng Khương Nhạc nha.”

Hôm nay cuối cùng cũng được giải phóng, Khương Nhạc như thường lệ đẩy gọng kính sáng loáng: 

“Đào Đào, mau mau mau, qua phòng bên xem náo nhiệt, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến tìm Mạnh Tư Trình trò chuyện.”

Khi các thầy vừa rời đi, đó cũng là lúc thông báo kết thúc những năm tháng học cao trung, những người ngày thường thầm mến ai đó đều bắt đầu ngọ nguậy.

Tống Hề Đào nhàn nhạt đáp: “Ờ.”

Khương Nhạc tò mò, khuỷu tay huých nhẹ cậu: “Rốt cuộc cậu ở trong nhà vệ sinh lâu như thế để làm gì vậy? Vừa rồi còn có mấy nữ sinh còn hỏi tớ cậu đi đâu nữa đấy.”

Trong nhà vệ sinh, Tống Hề Đào đã gửi tin nhắn cho học bá. Học bá đứng trong top năm mươi, chắc là người lớp Một. Cậu muốn gặp mặt cảm ơn hắn. Cậu đợi mười phút, vẫn không nhận được hồi âm.

Thôi được, có lẽ đối phương thật sự không muốn để lộ thân phận. Tống Hề Đào đành phải nén xuống sự tò mò và lòng cảm kích của mình.

Khương Nhạc nói: “Vừa rồi Lý Tĩnh có tìm cậu.”

Tống Hề Đào ngơ ngác: “Lý Tĩnh là ai?”

Khương Nhạc: “Cậu không quen à? Theo nguồn tin của tớ thì cô ấy từng viết thư tình cho cậu, còn kẹp ngay trong cuốn sổ tổng ôn tập toán mà cậu hay dùng!”

Tống Hề Đào: “Không, tớ chưa từng nhận được.”

Thư tình sao lại phải kẹp vào sách toán? Người học toán đều mệt bở hơi tai, nào còn tâm trạng yêu đương?

Cuốn tổng ôn tập toán của cậu đã bị mang đi mất rồi, chắc hôm nọ khi đi lấy trà, cậu đã tiện tay vứt dọc đường.

Không nhìn thấy cũng tốt, nếu không cậu cũng chẳng biết phải xử lý thế nào.

Bị Khương Nhạc lôi đi tới hội trường lớp Một, Tống Hề Đào đứng ngoài cửa, cách mấy bàn nhìn thấy Mạnh Tư Trình mặt không biểu cảm, dựa người vào lưng ghế.

Diêu Chiếu giống như một đàn em chắn rượu, ai đến cũng đáp một câu: “Cậu ấy uống say rồi, đang tự thu mình, hẹn ngày mai hẵng nói tiếp.”

Ngày mai? Làm gì có ngày mai. Mai này mọi người ai đi đường nấy, kiểu người như Mạnh Tư Trình, trừ khi có thể cùng đỗ vào một trường đại học, chứ quãng đời về sau sẽ chẳng còn giao nhau nữa.

Mạnh Tư Trình dù uống say nhưng trông chẳng khác ngày thường là mấy, chỉ là mở chế độ miễn làm phiền, không hề tiếp nhận tin tức từ bên ngoài.

Nhìn Diêu Chiếu phối hợp rất thuần thục, Tống Hề Đào liền có dự cảm, chắc hắn cố ý uống say để khỏi phải tham gia các cuộc xã giao tiếp theo, nhưng vẫn muốn giữ tình cảm bề ngoài với bạn học.

Âm thanh ồn ào xung quanh dường như đã khiến Mạnh Tư Trình đến giới hạn chịu đựng, hắn cau mày đứng dậy, cầm lấy thẻ phòng, quay về phòng mình.

Thực ra hắn chẳng hề có chút dáng vẻ say xỉn nào, bảo sao Diêu Chiếu phải đứng ra giải thích.

Tống Hề Đào nhìn theo bóng lưng hắn: “Uống say là như vậy sao?”

Diêu Chiếu liếc nhìn Tống Hề Đào, coi như quen biết, liền thẳng thắn: “Cậu ấy cứ mặc kệ người khác thì đều như vậy, cũng coi như là một kiểu ‘ẩn thân’ đi.”

Ai mà hiểu được. Tiệc vừa bắt đầu, khi mời rượu thầy, mọi người còn ngoan ngoãn uống nước trái cây, vậy mà Mạnh Tư Trình đã đổi sang một ly rượu, mời xong liền nói mình say, rồi cả buổi sau không thốt thêm một câu.

Rõ ràng là “ẩn thân bằng rượu”.

Bề ngoài như rất tôn trọng thầy cô, thực ra cũng đúng là tôn trọng thầy cô thật. Nếu hắn không uống say, có thể đoán trước buổi tối sẽ đông người tìm đến thế nào, chỉ riêng thầy chủ nhiệm cũng đủ để hỏi han hắn không dưới trăm tám mươi lần.

Diêu Chiếu cũng không rõ rốt cuộc Mạnh Tư Trình có say hay không, nhưng hình tượng của người ta được xây dựng rất vững, từ trước tới nay chưa từng sụp đổ.

Nghĩ một chút, Diêu Chiếu lại thay Mạnh Tư Trình giải thích:

“Không phải cậu ấy nhằm vào bạn học đâu, chỉ là với tình cảnh gia đình như vậy, từ nhỏ đã ghét xã giao rồi.”

“Vào đây chơi game này! Sang phòng tớ!”

Một bạn đeo kính hào hứng gọi, chắc là chơi game rất khá. Mấy nam sinh liền ùa tới, chen chúc vào thang máy, miệng không ngừng hô:

“Tớ!”

“Tính tớ một chân!”

Khương Nhạc cũng ham đồ ăn và trò chơi, nên theo vào.

Tống Hề Đào cũng bị cuốn vào thang máy, không để ý đã đánh rơi thẻ phòng trong tay. Khi mọi người ra ngoài, cậu là người cuối cùng, cúi xuống nhặt thẻ lên, tiện liếc qua số phòng – 788.

Cậu quẹt thẻ mở cửa phòng 788, bên trong đèn vẫn sáng.

Khương Nhạc chẳng phải đang sang phòng bên chơi game sao? Ai lại ở trong phòng cậu?

Đột nhiên, mũi cậu ngửi thấy một mùi rượu rất nhẹ, đã bị hơi ấm trong phòng tắm làm tan, còn bị mùi sữa tắm hương trái cây lấn át.

Tống Hề Đào quay lại, thấy Mạnh Tư Trình từ phòng tắm bước ra, nửa người dưới quấn khăn tắm.

Bờ vai, lưng và phần bụng nhỏ của hắn đều phủ một lớp cơ bắp mỏng thuộc về thanh niên, trên người mang hơi thở giao thoa giữa thiếu niên và đàn ông trẻ tuổi, có một loại bình tĩnh tự giữ mình nhưng vẫn toát ra sức hút khó cưỡng.

Tống Hề Đào là sinh viên mỹ thuật, từng vẽ qua không ít tranh nam tính lõa thể, nhưng tất cả đều kém xa cảnh tượng trước mắt.

Cậu liếc nhìn tấm thẻ phòng trong tay — 788. Rút tấm thẻ Mạnh Tư Trình đang cắm trong khe ra, cũng là 788. Không ai vào nhầm phòng, chỉ là có người lấy nhầm thẻ.

Vừa rút thẻ ra, vài giây sau căn phòng lập tức tối om. Tống Hề Đào vội vàng cắm lại, đèn lại sáng.

“Xin lỗi.” Cậu hơi áy náy, Mạnh Tư Trình rõ ràng đã bật chế độ miễn làm phiền, vậy mà mình lại quấy rầy.

“Cậu đến rồi.” Sắc mặt Mạnh Tư Trình không nhanh không chậm, lặng lẽ nhìn cậu một lúc, “Sữa đậu nành đâu?”

Tống Hề Đào: “Cái gì?”

Mạnh Tư Trình: “Không phải cậu muốn hỏi tôi bài toán sao?”

Lúc này Tống Hề Đào mới hiểu ra — hắn thật sự uống say, chứ không phải giả bộ. Ai lại đi hỏi bài toán sau khi thi đại học chứ!

“Không hỏi nữa.”

Mỗi khi Mạnh Tư Trình mở miệng, Tống Hề Đào có cảm giác như không khí cũng trôi nổi đầy ký hiệu toán học, chóng mặt quá, cậu xoay người định đi.

“Không được.” Mạnh Tư Trình chặn cửa, giọng nói lạnh nhạt nhưng dứt khoát.

Tống Hề Đào định phân rõ phải trái: “Thi xong rồi mà.”

Ánh mắt Mạnh Tư Trình thoáng chuyển, hắn cầm cuốn Sổ tay phòng chống lừa đảo trên bàn: “Lại đây.”

Tống Hề Đào còn muốn xem xem Mạnh Tư Trình có thể nói ra được cái gì từ cuốn sách cảnh sát phát hành này, nhưng rất nhanh cậu đã hối hận.

Mạnh Tư Trình chẳng cần nhìn đề, tất cả đề mục đã khắc sâu trong đầu hắn.

Tống Hề Đào chợt nhớ đến thầy dạy cấp hai của mình, người có thâm niên 20 năm đứng lớp, mỗi lần đều nói:

“Nhắm mắt tôi cũng biết đề này nằm ở trang mấy, tuần trước còn viết ở đúng chỗ này trên bảng, vậy mà một nửa trong các em vẫn làm sai!”

Đáng tiếc, Tống Hề Đào luôn nằm trong “một nửa” đó.

Chỉ trong chớp mắt, Mạnh Tư Trình đã giảng xong một bài.

Ngữ điệu của hắn không hề lên xuống: “Câu số hai phần vector cậu không làm được à? Bài tập biến đổi đã luyện nhiều thế rồi…”

Hình như câu này vừa mới làm thì phải… Tống Hề Đào mất một lúc mới phản ứng lại.

Hắn bị bệnh à! Mới thi toán hai ngày trước đã muốn sửa đề ngay cho người khác! Trí nhớ tốt là để dùng kiểu này sao?

Hơn nữa… sao hắn biết cậu không làm được câu hai? Mắt tốt vậy, còn nhìn được cả giấy làm bài của cậu?

“Ờ… tôi không dò đáp án đâu, tôi đi trước.”

Tống Hề Đào vừa định chạy thì bị hắn nắm tay kéo lại, ấn xuống ghế. Cậu không thoát được, đành phải ngồi im, ánh mắt lảng tránh, định ngẩng đầu xem rốt cuộc Mạnh Tư Trình có say hay không. Cậu vừa hơi cử động, liền bị một bàn tay giữ lấy sau gáy.

“Xem đề. Câu hai chọn gì?”

Tống Hề Đào nhìn thấy trên bìa Sổ tay phòng chống lừa đảo in hàng chữ “Những kẻ hứa hẹn lợi tức cao đều là kẻ lừa đảo”, khóc không ra nước mắt:

“Quên… quên mất rồi.”

Cả đời không ngờ có ngày mình bị người ta ép trả lời đáp án. Nếu đã bắt nhớ lại thì ít ra cũng cho cậu mấy đáp án để chọn, sao lại bắt nghĩ ra từ con số không?

Bàn tay sau gáy vừa rút lại, Tống Hề Đào lập tức giật mình: “A!”

Mạnh Tư Trình: “Sai rồi.”

Tống Hề Đào tuyệt nhiên không nghi ngờ con ma men này nhớ nhầm, càng không dám nghĩ hắn làm sai, mà chỉ vội bịt tai: “Tha cho tôi, tôi không muốn nghe!”

Mạnh Tư Trình kéo tay cậu xuống: “Đã biết tập xác định của hàm số f(x) là R…”

Cực hình. Đây đúng là cực hình thời hiện đại.

Cậu nhìn đôi môi mỏng của Mạnh Tư Trình còn đẹp hơn cả nam chính truyện tranh, liền lập tức tạo ra một lớp màng chân không bảo vệ quanh tai, âm thanh vào không được, người cũng chạy không thoát.

Theo bản năng, Tống Hề Đào không dám nói “nghe không hiểu”, giống như một đứa bé hiếu động bị giữ lại. Mạnh Tư Trình không cho ra khỏi phạm vi của ghế, cậu liền leo hẳn lên ghế, mong kéo xa khoảng cách với dây thanh âm của hắn.

Mạnh Tư Trình đưa tay đỡ lấy đùi cậu, như thể Tống Hề Đào thật sự là một đứa trẻ cần được đỡ mới đứng vững.

Đầu cậu sắp chạm trần nhà, bị hắn giữ một cái, chân lập tức run lên. Mạnh Tư Trình với toán học là nguyên nhân dị ứng của Tống Hề Đào, công thức này lại một lần nữa được chứng thực. Cậu chỉ cảm thấy trên đùi xuất hiện phản ứng dị ứng, rồi lan dần lên trên, hơi thở bắt đầu khó khăn.

Ngón chân cậu bám chặt vào mặt ghế mây, vẫn không ngừng run. Cuối cùng, chân dài một bước, chạy thẳng lên giường, chui vào chăn như đà điểu, định dùng lớp chăn cách ly cơn cuồn cuộn đáp án thi cử đang ập tới.

Mạnh Tư Trình sao lại chấp nhất muốn dạy cậu như vậy chứ!

Tống Hề Đào bỗng nhớ, sau mỗi kỳ thi, luôn có rất nhiều người vây quanh Mạnh Tư Trình để dò đáp án, mà hắn chỉ có thể kiên nhẫn trả lời.

Chẳng lẽ hắn bị hỏi đến mức PTSD, uống say cũng vẫn mắc kẹt trong cảnh tượng y như thế?

Học bá cũng có nỗi khổ của học bá.

Tống Hề Đào có chút cảm động. Mạnh Tư Trình đúng là một người tốt nhiệt tình giúp đỡ bạn học, đến uống say rồi mà vẫn không quên quan tâm bạn học. Chủ nhiệm Trương từng nói, bạn học phải biết chăm sóc lẫn nhau. Dù Tống Hề Đào rất muốn trốn, nhưng khi những người khác đều tụ tập chơi trò chơi, để một mình Mạnh Tư Trình say khướt nằm trong phòng cậu cũng không yên tâm.

Tin tức thường đưa tin có người uống say bị nôn rồi sặc đến nghẹt thở.

Cái đầu thông minh như Mạnh Tư Trình, nhất định phải luôn luôn có đủ oxy mới được.

Chăn khách sạn vừa sạch vừa mềm, Tống Hề Đào nghe nghe liền thấy hơi buồn ngủ. Đang nghĩ thôi thì ngủ một giấc cũng tốt, Mạnh Tư Trình bỗng nhiên đổi đề tài, nghiêm túc bắt đầu giảng bài.

“Đề này phải dùng công thức đối xứng của hàm số, cậu viết thử đi.”

Tống Hề Đào giả vờ ngủ. Mạnh Tư Trình lôi cậu ra khỏi ổ chăn, mặt đối mặt:

“Bài này cậu nhất định phải làm được.”

Tống Hề Đào nghĩ bụng, bây giờ đã thi đại học xong rồi, có làm được cũng vô ích. Nếu hắn đến sớm hai ngày để giảng đáp án cho mình, thì dù có rơi đầu cậu cũng phải học cho bằng được.

“Đại ca, chậm thôi.”

Mạnh Tư Trình quỳ trên giường, lặng lẽ nhìn cậu, mắt sâu như hồ: “Công thức.”

Tống Hề Đào lập tức lúng túng, cố gắng lục tìm trong trí nhớ, ấp úng đọc ra công thức.

“Nhớ sai rồi.” Mạnh Tư Trình nói.

Tống Hề Đào khẽ đáp: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Hắn khựng lại, dường như rất dễ nói chuyện, rồi nhanh chóng chuyển sang đề tiếp theo.

Tống Hề Đào mềm giọng yếu ớt: “Đề này khó quá, tôi không muốn làm.”

Mạnh Tư Trình lại khựng người, liền bỏ qua đề này.

Tống Hề Đào lanh trí nói: “Mạnh Tư Trình, đề tiếp theo tôi cũng không làm.”

“Không được, đây là đề tặng điểm.”

Cơ hội bỏ qua chỉ có hai lần, Tống Hề Đào đã dùng hết, bị giữ trên giường đối đáp án, mông như bị đóng đinh, ngồi không yên, luôn muốn tìm cách trì hoãn:

“Tôi muốn uống nước.”

Mạnh Tư Trình lùi ra mép giường, rót cho cậu một ly nước.

Tống Hề Đào: “…”

Còn có loại phục vụ này nữa à?

Cậu từng ngụm từng ngụm uống xong, rồi lại nói:

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

Hình như cậu nghe thấy tiếng Mạnh Tư Trình thở dài:

“Đi đi.”

Tống Hề Đào vốn định ở trong phòng vệ sinh nấn ná lâu một chút, nhưng nghĩ đến Mạnh Tư Trình đang đợi, cậu cũng không dám chậm trễ.

Ra ngoài, cậu liền ngắm bờ vai của hắn, coi hắn như tranh mẫu, tai nghe giọng giảng toán, trong đầu lại phân tích đường cong cơ thể.

Phân tích xong hướng cơ bắp bờ vai, lại liếc sang bóng mờ của cơ bụng.

Cậu không hiểu, rốt cuộc làm sao Mạnh Tư Trình vừa nhẩm bước giải đề vừa có thể thong dong đi lại, không lẽ trong đầu hắn có hai tấm bảng đen sao?

Tiếng giảng bài tạm ngừng hai giây, Mạnh Tư Trình nâng đầu cậu lên:

“Có đang nghe không?”

Tống Hề Đào: “Có!”

Mạnh Tư Trình: “Giảng tới bài nào rồi?”

Tống Hề Đào: “…”

Mạnh Tư Trình: “Bài đại số thứ nhất.”

Ngay sau đó, Tống Hề Đào liền nghe thấy mình ngay ở bước đầu tiên của bài đại số thứ nhất đã sai công thức.

Aaaaa cái buổi tối này còn yên ổn được nữa hay không!

Còn nói! Còn nói nữa!

Tống Hề Đào vội đưa tay bịt miệng hắn:

“Cầu xin cậu đừng nói nữa, nói nữa thì tôi đến thi liên kết quốc tế cũng không đậu mất.”

Mạnh Tư Trình nghiêm túc đáp:

“Thi được ba chữ số thì đăng ký Đại học Kinh Thị.”

Kinh Thị ở thủ đô, thuộc top 2 trường đại học hàng đầu, Mạnh Tư Trình chắc chắn sẽ chọn nơi đó. Nhưng trường cùng đẳng cấp, điểm chuẩn của Kinh Thị lại cao hơn các tỉnh khác, không hề thân thiện với học sinh học lực trung bình.

Tống Hề Đào mím môi, toán học đã không biết thì là không biết, bắt cậu làm thế nào đây, chẳng lẽ tự sinh ra mà có à?

Trong đầu cậu chợt lóe lên một ý: “Cậu giảng trước bài đại số cuối cùng đi.”

Đó là dạng siêu khó, kiểu dù có bị đánh chết cũng không làm được, chẳng liên quan gì đến cậu, nghe cũng chẳng đau lòng.

Mạnh Tư Trình: “Được.”

Hiển nhiên, so với giảng những dạng bài cơ bản, thì các bài toán khó càng khiến Mạnh Tư Trình phấn khích, sẽ không nửa chừng dừng lại để bắt Tống Hề Đào đáp lời.

Còn rất thôi miên.

Đạo đức của Tống Hề Đào dần dần sụp đổ, đầu khẽ nghiêng, thử ghé vào vai Mạnh Tư Trình.

Bởi Mạnh Tư Trình không cho cậu dựa vào đầu giường nghe giảng, sợ cậu ngủ, nhưng dựa vào người thì hình như hắn không ý kiến?

Mạnh Tư Trình vừa tắm xong, chỉ mặc áo choàng tắm dài, trong lúc kèm cặp Tống Hề Đào, cổ áo đã sớm rộng mở.

Trán Tống Hề Đào trực tiếp chạm vào cổ hắn, hơi thở phả lên xương quai xanh. Sữa tắm khách sạn còn thơm mùi đào trắng.

Mạnh Tư Trình bỗng nói: “Tôi thấy hơi khó chịu.”

Tống Hề Đào lập tức tròn mắt. Lý do cậu ở lại bầu bạn là vì Mạnh Tư Trình uống say, mà người tửu lượng kém đôi khi còn bị dị ứng cồn. Cậu lo hắn gặp phải triệu chứng nghiêm trọng nào khác.

“Khó chịu ở đâu?”

Mạnh Tư Trình cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở một điểm.

Tư duy của một họa sĩ như Tống Hề Đào lập tức nhận ra đường cong bất thường.

“…”

Hy vọng lần sau, sự “ngộ” này là toán học.

Mạnh Tư Trình, cậu thắng.

Không hổ là siêu cấp vô địch No.1, giảng bài nâng cao mà cũng khiến bản thân hưng phấn đến vậy.

Tống Hề Đào thừa nhận, có lúc giải xong một bài khó đúng là rất sướng, nhưng… không đáng tới mức này.

Chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích — Mạnh Tư Trình chân thành yêu toán học, là kiểu người cao thượng có thể cống hiến cả đời cho nó!

Tống Hề Đào thật sự kính nể.

Cậu vội nắm tay Mạnh Tư Trình, đặt vào vị trí thích hợp: “Tạm dừng giải đề, cậu xử lý tình huống đột phát trước đi.”

Mạnh Tư Trình không nói gì. Hắn quả thực đang say, đầu óc chỉ có thể đơn tuyến xử lý các việc liên quan đến Tống Hề Đào, ngoài ra đều là hạng mục cần loại bỏ để tránh bị quấy nhiễu.

Tống Hề Đào mừng như được tha: “Vậy tôi tránh một chút trước nhé!”

Ngay sau đó, Mạnh Tư Trình ấn tay cậu lên chỗ “quấy nhiễu”: “Cậu xử lý đi.”

Tống Hề Đào: “…”

Cậu thậm chí không thể nói hắn lưu manh, vì Mạnh Tư Trình thật sự rất thành kính, rất khẩn thiết muốn tiếp tục giảng bài, nên mới bảo cậu loại bỏ “quấy nhiễu”. Sao lại có người ý chí kiên định đến mức này, chỉ để giảng đề cơ chứ!

Vứt bỏ tất cả trong tay, Tống Hề Đào thậm chí còn hơi… cảm động.

Không, vứt không nổi.

Cậu vừa xử lý vừa bị tấn công kép.

Ban đầu chỉ nghe giảng đề đã thấy đầu óc trống rỗng, giờ Mạnh Tư Trình lại dùng giọng nói phạm quy để giảng… Tống Hề Đào hoàn toàn không còn suy nghĩ gì, quá khứ, hiện tại, xung quanh… tất cả đều trắng xóa.

Chỉ còn gương mặt đỏ bừng, ẩm ướt, như bị quệt mật đào lên.

Cuối cùng cũng chờ được Mạnh Tư Trình ngủ, Tống Hề Đào mệt mỏi bò xuống giường, đi khập khiễng vì một tư thế duy trì quá lâu khiến chân hơi tê.

Cậu không bao giờ muốn gặp lại Mạnh Tư Trình nữa!

Vừa mở cửa, liền bắt gặp Khương Nhạc đang tìm mình khắp nơi.

“Đào Đào, sao cậu không ở trong phòng? Chơi xong trò về, không thấy cậu làm tôi sợ muốn chết!”

Tống Hề Đào nhìn cậu bạn cùng bàn thân thiết, bỗng cảm giác trời sập:

“Nhạc Nhạc, chắc tôi chỉ có thể học lại năm hai.”

Khương Nhạc: “Vận may làm bài của cậu tốt lắm, biết đâu còn đậu được một nguyện vọng đấy! Tự tin lên! Cậu còn chưa đối đáp án mà!”

Tống Hề Đào mặt đầy tang thương: “Đúng là… đã đối rồi.”

Khương Nhạc: “Hả?”

Tống Hề Đào: “Mạnh Tư Trình ép tôi đối đáp án!”

Khương Nhạc: “Hả?!” Trên đời còn có chuyện bi thảm đến thế sao?

Tống Hề Đào phẫn uất: “Đáng giận, tôi không muốn gặp lại hắn nữa!”

“Mấy giờ rồi?”

“Rạng sáng một giờ.”

Tống Hề Đào càng tức giận hơn — bốn tiếng! Tương đương hai lượt thi, cậu chưa từng bao giờ bị toán học tra tấn suốt bốn tiếng liền.

Mạnh Tư Trình là thánh phụ chắc? Không lấy tiền mà còn dạy lâu đến vậy?!   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play