Kể từ khi người Khương bị Đại Đường chia năm xẻ bảy, cuộc sống của người Khương ngày càng trở nên khó khăn hơn, đặc biệt là dân chúng, không chỉ phải nộp thuế thân rất cao, mà còn phải nộp cống cho Man tộc.
Những quả nho kia cũng không phải do bọn họ trồng, mà là bọn họ hái ở núi lớn bên kia. Hiện tại có thể mang ra đổi lấy bạc, khiến cho ông ta rất vui sướng.
Phùng Trinh nhìn những quả nho trong sọt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu các ông vẫn còn nho, có thể vận chuyển đến đây cho cháu, nếu giá cả thích hợp, cháu sẽ lấy hết.”
“Thật sao?” Y Mã rất vui vẻ. “Trên đường đi có thể có chút tổn hao, nhưng thứ này không phải lúc nào cũng có, chỉ có mùa này mới có.”
“Không sao, có bao nhiêu cũng được, cháu đều lấy hết. Bất quá giá ông đưa ra nên rẻ một chút.”
Y Mã đảo mắt: “Tám văn tiền?”
“Cháu mua nhiều như vậy, ông nên cho rẻ một chút. Nếu như chúng ta hợp tác tốt, về sau cháu sẽ mua nữa. Hơn nữa ông có thể giữ bí mật, về sau chỉ có mình ông với cháu cùng buôn bán.” Phùng Trinh đã mở miệng dụ dỗ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play