“Tống đại ca, em không có! Cô ta nói bậy! Sao em có thể nói thế được!”
Liêu Mỹ Lam tức giận phản bác, bộ dạng như hận không thể xông lên cho Đường Khê, cái con người vô liêm sỉ này một trận.
Từ nhỏ tới lớn, Liêu Mỹ Lam chưa bao giờ gặp ai trơ trẽn mặt dày đến vậy!
Bị người ta ghét đến nghiến răng nghiến lợi, Đường Khê thản nhiên lùi lại hai bước, giữ khoảng cách an toàn.
“Tôi nói bậy? Thế lúc nãy chẳng phải chị vừa bảo gì đó kiểu ‘chó không chừa được ăn…’ à? Đừng tưởng tôi nghe không hiểu. Chị châm chọc tôi, ý chị là tôi là chó. Vậy chứ Tống đại ca của chị là gì? Không phải cũng là cái kia… sao?”
“Không phải ý đó! Là tại cô suốt ngày phá hoại tình cảm của anh Tống và Phương Hoa, cô không biết xấu hổ!”
“Ồ, tôi phá hoại ai cơ?” Đường Khê liếc nhìn Mạnh Phương Hoa, rồi lại nghiêng đầu, vẻ mặt ngây ngô hỏi: “Hai người là người yêu à?”
“Không, bọn tôi chỉ là bạn.” Mạnh Phương Hoa hơi cau mày trả lời, ánh mắt nhìn Đường Khê có chút ngượng ngùng.
“Thấy chưa, đã không phải người yêu thì tôi phá hoại cái gì? Với lại, chuyện của người ta, chính chủ còn chưa nói gì, chị lại nhảy dựng lên như đúng rồi.”
Khóe môi Đường Khê cong lên, nở một nụ cười mỉa:
“Còn nữa, tôi vừa nói rồi, tôi không phải chó. Cái kia… ai thích ăn thì cứ ăn, tôi không tiếp.”
Không thèm đôi co thêm.
Trong Cung Tiêu Xã có rất nhiều người, mấy cô gái trẻ gây ồn ào từ nãy đã bị người xung quanh để mắt.
Nghe câu cuối của Đường Khê, lập tức có người không nhịn được bật cười.
Ai cũng thấy rõ, ban đầu là hai cô gái kia chặn đường một cô gái xinh đẹp để gây sự.
Nhưng sức phản đòn của họ quá yếu, nói qua nói lại đều bị Đường Khê lấn át.
Mấy bà thím ở nông thôn vốn thích hóng chuyện, nghe mấy câu chọc ngoáy là lập tức ríu rít bàn tán.
Liêu Mỹ Lam tức đỏ mặt, vẻ mặt ấm ức.
“Được rồi, Đường Khê, đừng làm ầm nữa. Chuyện này là Liêu đồng chí không đúng, bỏ qua đi.”
Người đàn ông nãy giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng vừa nói xong thì Đường Khê đã không vui.
Cái gì mà “đừng làm ầm”? Là Liêu Mỹ Lam gây sự trước, đâu phải cô.
“Đi bắt nạt mà lại nói tôi làm quá, còn khiến người ta nghĩ tôi bắt nạt chị ta ấy chứ! Da mặt dày? Tôi thấy ai cũng không dày bằng chị ta đâu.”
Đường Khê nhỏ giọng lầm bầm, nhưng đủ để nhiều người nghe thấy.
Không còn cách nào, Đường Khê vốn là người bụng dạ hẹp hòi như vậy.
Nghe cô lẩm bẩm, mọi người xung quanh càng thấy rõ miệng lưỡi của cô gái này sắc bén đến mức nào. Một câu cũng đủ chọc trúng chỗ đau người khác.
Sau khi dằn mặt xong, Đường Khê nhấc chân bước ra ngoài.
Liêu Mỹ Lam không có sức phản kháng, Đường Khê cũng chẳng muốn ở lại. Tốt nhất là đi mua vài cuốn sách rồi về thôn.
Rời Cung Tiêu Xã, Đường Khê đi thẳng đến hiệu sách. Sau một vòng tìm kiếm, cô hơi thất vọng.
Sách trong hiệu ít hơn cô tưởng rất nhiều, chủng loại hạn chế, ngay cả tài liệu cấp ba cũng thiếu.
Kiếp trước, dù gì cô cũng là người thành phố N, chỉ mất ba năm đã hoàn thành hết chương trình đại học, còn được giáo sư tiến cử vào viện nghiên cứu làm việc. Con đường học tập của cô vốn rất thuận lợi.
Nhìn mấy cuốn sách mua được, lần đầu tiên Đường Khê cảm thấy lương thực tinh thần của mình bị thiếu hụt, thật đáng thương.
Trong cửa hàng vốn đã ít sách, lại chẳng có lấy một cuốn liên quan đến chuyên ngành của kiếp trước cô.
Nhưng thôi, có chút ít vẫn hơn không.
Mười giờ rưỡi, Đường Khê mang đồ ra chỗ hẹn máy kéo để về thôn. Lúc này, trên thùng xe đã có không ít người ngồi.
Mọi người thấy Đường Khê xuất hiện lần nữa cũng không còn ngạc nhiên như buổi sáng.
Người ta ngồi máy kéo vào thị trấn thì ngồi máy kéo về cũng bình thường thôi.
Chỉ là… tiểu thư này đổi tính, trở nên gần gũi dân dã thật sao?
Đường Khê không biết họ nghĩ gì, chỉ nhanh nhẹn nhảy lên thùng xe.
Hành động gọn gàng ấy khiến thím Lan Hoa vốn ngồi sẵn trên xe không nhịn được nhìn cô vài lần. Khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, bà thầm tấm tắc: “Con bé này đẹp thật.”
Cảm giác có người nhìn mình, Đường Khê ngước lên, thấy đó là một thím trong thôn, liền nở một nụ cười nhẹ.
Tê… con bé này cười còn xinh hơn! Thím Lan Hoa vội thu ánh mắt lại.
Chỉ vài phút sau, máy kéo nổ máy, chở mọi người về thôn.
Trên xe có hơn chục người nhưng bầu không khí khá im ắng. Thường ngày mọi người trò chuyện rôm rả, nhưng giờ có Đường Khê, ai cũng ngại nói gì sợ cô phật ý.
“Khụ khụ.” Có người cố tình ho khan phá tan không khí.
Đường Khê quay lại, thấy đó là thím Lan Hoa, bèn dịu giọng hỏi:
“Chị Lan Hoa, chị thấy không khỏe à?”
Không ngờ Đường Khê bắt chuyện, Lan Hoa sững người một chút, rồi mỉm cười:
“Không đâu, chỉ là đau mỏi lưng thôi. Nhưng sao cô gọi tôi là chị? Phải gọi thím mới đúng chứ.”
“Ai bảo? Em thấy chị Lan Hoa trông mới hơn ba mươi, không gọi chị thì gọi gì?”
Đường Khê ngoan ngoãn đáp.
Một câu chị ngọt ngào của cô khiến Lan Hoa thím sảng khoái cả người. Được một cô gái xinh đẹp, trẻ trung gọi chị đúng là… khoái thật!
“Hà hà hà, tôi năm nay bốn mươi rồi, miệng cô ngọt thật.”
“Nhưng em thấy chị Lan Hoa trông vẫn trẻ mà.” Đường Khê cười đáp.
Vậy là thím Lan Hoa càng cười rạng rỡ hơn.
Những người khác trên xe cũng bị lây không khí vui vẻ, liền trêu chọc:
“Đường Khê, vậy nhìn tôi xem, là chị hay thím?”
“Dĩ nhiên là chị rồi, nhìn quen lắm!”
“Ha ha, con bé này đúng là khéo miệng.”
Suốt quãng đường 40 phút, Đường Khê làm cả xe cười nói vui vẻ.
Lúc xuống xe, cô đã trở thành con nhà người ta trong mắt mấy bà thím, vừa xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn, lại biết ăn nói.
Thậm chí có người còn mời cô về nhà chơi.
Từ chối khéo, Đường Khê về sân nhà mình.
Cùng lúc đó, thím Lan Hoa vừa về nhà đã thấy con gái mình là Đường Hân ngồi ủ rũ ngoài sân.
“Sao vậy?”
“Mẹ, giáo trình lớp 12 khó quá, con không hiểu gì hết.”
Đường Hân là con một, vốn được gia đình coi trọng việc học nên được cho lên huyện học cấp ba.
Giờ chỉ còn một năm nữa là thi đại học, nhưng tự học ở nhà lại vô cùng vất vả.
“Con định chiều qua chỗ chị Phương Hoa học chung, nghe nói chị ấy tiến độ tốt lắm.”
Thím Lan Hoa vừa nghe đã nghĩ ngay đến Đường Khê, cô gái vừa ngồi chung máy kéo với mình. Bằng tuổi con gái bà, cũng học lớp 12, mà nhìn thông minh hơn hẳn.
Tìm cô dạy kèm chắc còn tốt hơn tìm Mạnh Phương Hoa.
“Ai dà, khỏi tìm Phương Hoa. Mẹ giới thiệu cho con một người.”
“Ai ạ?”
“Đường Khê chứ ai. Nói gì thì cũng là họ hàng, con phải gọi là chị gái. Đi, giờ qua nhà con bé.”
Đường Hân ngơ ngác tìm Đường Khê á? Cô đại tiểu thư đó liệu có đồng ý dạy không? Chưa kể… cô ấy có chắc là biết chương trình lớp 12 không?
Dù ra sức phản đối, cuối cùng Đường Hân vẫn bị mẹ kéo đến trước cổng nhà Đường Khê.
Thím Lan Hoa gọi to:
“Đường Khê! Khê Khê ơi! Thím là Lan Hoa đây, cháu có ở nhà không?”
Chưa bao giờ thấy mẹ nhiệt tình với ai như thế, Đường Hân thầm nghi ngờ hôm nay mẹ mình uống nhầm thuốc.
Một lát sau, Đường Khê xuất hiện.
“Khê Khê, thím có chuyện muốn nhờ cháu.”
Mẹ cô ấy lập tức kéo tay Đường Khê, còn Đường Hân thì xấu hổ muốn độn thổ.
Nghe xong câu chuyện, Đường Khê liếc sang Đường Hân, rồi nói:
“Bài nào không biết? Vào đi, tôi xem cho.”
Đường Hân ngạc nhiên: “Chị biết làm bài lớp 12 thật ạ?”
Đường Khê nhướng mày, đây là bị coi thường à?
Cô bước lại gần, nhìn cuốn sách trên tay Đường Hân, mỉm cười:
“Em mở sách ra đi, chỗ nào không hiểu?”
Bị nhan sắc của Đường Khê làm cho mất tập trung, Đường Hân chớp mắt ngẩn ngơ.
Chưa kịp trả lời thì mẹ cô đã đánh nhẹ một cái vào đầu, ra hiệu nhanh lên.
Đường Hân mở sách toán, chỉ vào phần mình không hiểu.
Đường Khê nhìn qua rồi nói: “Vào nhà.”
Rồi cô xoay người bước vào sân, thím Lan Hoa liền kéo con gái theo.
Chỉ một phút sau, Đường Khê mang bút ra, ngồi cạnh Đường Hân và bắt đầu viết vào phần trống trong sách.
Tốc độ viết của cô nhanh đến mức chỉ một lát là đầy kín trang. Ban đầu Đường Hân còn theo kịp, nhưng càng về sau càng hoa mắt.
Dù không hiểu hết, nhưng cô vẫn cảm giác… Đường Khê không hề viết bừa. Không biết vì sao, nhưng trực giác nói cho cô điều đó…