Giới thiệu một chút về người bên ngoài sân.
Lý Mai Hoa – trong câu chuyện này là một nữ phụ khá nổi bật.
Cô ấy là cháu gái bên ngoại của Lý Anh Hồng, năm nay mười chín tuổi. Ở thời đại này, tuổi đó đã được coi là lỡ thì.
Lý Mai Hoa vừa mở miệng nói chuyện, mấy người trong sân vốn định đi về nhà chính lập tức dừng bước.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cổng sân nơi Lý Mai Hoa vừa đi vào, đặc biệt là ánh nhìn sắc bén của Đường Tiền Tiến lướt qua món đồ trên tay cô ấy.
Vừa bước qua cổng, Lý Mai Hoa lập tức nhận ra những ánh nhìn trong sân. Cô ngẩng đầu thấy tiểu cô Lý Anh Hồng và tiểu dượng Đường Viễn Phương đang ở đó, bên cạnh còn có hai người xa lạ.
Khi bắt gặp ánh mắt sắc như dao của người đàn ông lạ kia, tim cô ấy khẽ hẫng một nhịp.
Không khí yên ắng đến lạ thường, nặng nề khiến Lý Mai Hoa thấp thỏm bất an.
“Cạch!” – Cửa phòng Đường Khê mở ra.
Vừa xuất hiện, mọi ánh mắt lập tức rời khỏi Lý Mai Hoa, chuyển sang nhìn Đường Khê.
Dù bị chú ý, Đường Khê vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt quét qua mọi người.
Nhưng trong lòng cô thì đã sắp khóc ròng rồi.
Không còn cách nào khác, để không bị Lý Mai Hoa lỡ lời làm lộ chuyện, cô chỉ còn cách tự mình bước lên đối diện với làn đạn của đồng chí Đường Tiền Tiến.
Ngay khi chạm mắt Đường Khê, Đường Tiền Tiến bỗng nhíu mày. Trong lòng ông cảm thấy kỳ lạ, sao con gái lại có gì đó khác trước?
Tuy Đường Khê lớn lên ở Kinh Thị với ông bà nội, không sống cùng ông, nhưng ấn tượng của ông về cô vẫn là một đứa con gái bướng bỉnh, thích ồn ào. Vậy mà hôm nay… trông lại chín chắn hơn?
Tô Tuệ Mẫn cũng nhận ra sự khác lạ của con gái. Dù sao thì với bà, chỉ cần con không hư hỏng là được.
Giữa bầu không khí nặng nề, Đường Khê mím môi, khẽ mỉm cười rồi gọi:
“Ba, mẹ.”
Giọng cô hơi gượng gạo, nhưng dù sao cũng đang dùng thân thể của nguyên chủ, gọi một tiếng cũng là bổn phận.
“Còn nhớ tao là ba mày hả? Sao không tiếp tục trốn?” –Đường Tiền Tiến hừ một tiếng.
“Khê Khê, lại đây để mẹ nhìn con.” – Tô Tuệ Mẫn dịu dàng vẫy tay.
Nghe vậy, Đường Khê bước lên. Khi đi ngang qua Lý Mai Hoa, cô vô thức liếc nhìn, ánh mắt chỉ thoáng qua.
Nhưng ánh nhìn đó khiến tim Lý Mai Hoa run lên, bàn tay nắm chặt món đồ càng chặt hơn.
Cô mơ hồ cảm thấy Đường Khê đang ngầm cảnh báo mình.
Thật ra không cần nhắc, Lý Mai Hoa cũng biết món đồ mình mua tuyệt đối không thể để lộ. Dù chưa lấy chồng, nếu bị phát hiện thì danh tiếng coi như mất sạch.
Tô Tuệ Mẫn ngắm con gái một hồi mới buông tay, rồi quay sang cảm ơn Đường Viễn Phương và Lý Anh Hồng đã chăm sóc Đường Khê thời gian qua.
Có mặt Lý Mai Hoa ở đây, Đường Tiền Tiến cũng tạm kiềm chế, giữ thể diện cho con gái.
Chưa đầy mười phút sau, Lý Mai Hoa rời khỏi sân nhà họ Đường. Vừa ra khỏi cổng, cô lập tức thở phào, ôm ngực chạy thẳng.
Cô đi rồi, trong sân chỉ còn lại người nhà.
Trong nhà chính, Đường Tiền Tiến và Đường Viễn Phương ngồi một bên, Tô Tuệ Mẫn và Lý Anh Hồng ngồi bên cạnh Đường Khê.
Vị trí ngồi này không phải ngẫu nhiên, Đường Viễn Phương ngồi cạnh Đường Tiền Tiến để dễ can ngăn nếu ông lại nổi nóng, còn Tô Tuệ Mẫn và Lý Anh Hồng ngồi cạnh Đường Khê để ông phải dè chừng, tránh làm con bị thương.
Đường Tiền Tiến tất nhiên hiểu dụng ý đó, nhưng ông không nói ra.
“Nào, Đường Khê, nói xem dạo này con làm gì? Ba nhận được điện thoại của thằng Tống, xin nghỉ chạy về đây, mà con thì… Có đáng vì một thằng con trai mà chạy theo như thế không? Quan trọng là người ta còn chẳng thèm để ý đến con!”
Nhắc tới chuyện này, ông lại càng bực. Con gái mình mà cứ đem mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, thật mất mặt!
Ông trừng mắt nhìn Đường Khê, vẻ mặt hận sắt không thành thép.
Đường Khê ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, ngẩng đầu nhìn “ông bố hờ” này, mím môi định mở lời.
Nhưng Lý Anh Hồng thấy dáng vẻ đáng thương đó liền lên tiếng trước:
“Tiền Tiến, anh xem kìa, dọa con bé sợ rồi. Con gái còn nhỏ, mình chỉ cần khuyên nhủ là được.”
“Đúng vậy, Khê Khê là đứa ngoan, biết nghe lời.” – Đường Viễn Phương cũng hòa giải.
Trong lòng ông cũng nghĩ tuy Đường Khê hơi bướng, nhưng tính không xấu, chỉ là chuyện liên quan đến thằng nhóc nhà họ Tống thì hơi cực đoan. Con gái còn nhỏ, dạy thêm là được.
“Khuyên à? Tôi cũng muốn khuyên, nhưng nó có chịu nghe đâu! Tôi nói bao nhiêu lần là phải tập trung ôn thi, còn một năm nữa là thi đại học, vậy mà nó lại chạy đi gây chuyện. Con nói xem, con sai hay không?”
“Con…” – Đường Khê vừa mở miệng đã bị ngắt lời.
“Lại định nói mình không sai? Tôi biết ngay mà!” – Ông tiếp tục lải nhải. – “Lấy tiền để doạ nạt người khác, Đường Khê, con giỏi thật! Trước khi làm còn không nghĩ xem tiền đó có phải của mình không?”
“Không trả lời à?”
Đường Khê lập tức mở miệng, không để ông nói thêm:
“Con sai rồi.”
Hả?
Cô… nhận sai?
“Con sai rồi.” – Cô ngoan ngoãn lặp lại, trong lòng thầm nghĩ: Nếu một câu nhận sai có thể giải quyết, thì hai câu!
Đường Tiền Tiến ngớ người. Trước kia dù thế nào cô cũng không chịu nhận sai, giờ lại ngoan như vậy… cảm giác không thật.
Nhưng con đã nhận sai, ông tiếp tục mắng thì cũng kỳ.
“Tiền Tiến, con bé nhận sai rồi, bỏ qua đi.” – Đường Viễn Phương lập tức xen vào.
“Đúng đúng, thế là được rồi.” – Lý Anh Hồng phụ họa.
Ngay cả Tô Tuệ Mẫn cho chồng một ánh mắt “đủ rồi”.
Ông còn biết làm sao? Chẳng lẽ để ba người họ là “người tốt”, còn mình thành “kẻ xấu”?
Thôi thì chuyện này bỏ qua, nhưng về học hành thì vẫn phải nói:
“Đường Khê, con phải chuyên tâm học, chuyện cá nhân để sau.”
“Ba yên tâm, con sẽ chăm chỉ học tập.” – Cô ngoan ngoãn đáp.
Thái độ này khiến ông hơi… không quen. Nhận sai nhanh, lại quá nghe lời? Thật lạ!
Chuyện giải quyết xong, hôm sau Đường Tiền Tiến và Tô Tuệ Mẫn về đơn vị.
Sáng hôm sau, sau khi hai người đi, Đường Khê lập tức lên kế hoạch vào thành mua vài quyển sách, tiện làm quen môi trường.
Chưa vào tới thành, cô đã cảm nhận rõ đặc sản thời này máy kéo.
Tiếng ầm ầm, đường xóc nảy khiến mông cô ê ẩm.
Bốn mươi phút sau mới đến nơi. Vừa xuống xe, cô vội đi ngay.
Mấy người cùng thôn thấy vậy thì lạ lẫm, tiểu thư thành phố vốn có xe đạp đưa đón, hôm nay lại ngồi máy kéo cùng bọn họ. Nhưng phải công nhận, con gái thành phố trắng trẻo xinh đẹp thật.
Cô không biết mình bị mấy bác gái bàn tán, lúc này đã đến Cung Tiêu xã.
Theo bối cảnh tiểu thuyết, đây là đặc trưng của thời kỳ này, nơi mua đồ theo tem phiếu.
Cửa hàng đông người, Đường Khê đứng giữa đám đông quan sát, cảm thấy mở mang tầm mắt.
Nhan sắc cô nổi bật giữa đám đông, khiến nhiều người nhìn sang. Nhận ra điều đó, cô thu bớt vẻ ngây thơ lại.
Đúng lúc ấy, hai cô gái bước vào, một trắng trẻo thanh tú, tay trong tay.
“A, Phương Hoa, kia chẳng phải cô tiểu thư thành phố vẫn bám theo anh Tống nhà cậu sao?” – Cô gái tên Mỹ Lam vừa nói vừa kéo bạn mình chỉ về phía Đường Khê.
“Mỹ Lam, đừng nói bậy. Mình và anh ấy không như cậu nghĩ.” – Mạnh Phương Hoa đỏ mặt, nhưng vẫn liếc nhìn Đường Khê.
Nhìn gương mặt ấy, Mạnh Phương Hoa vẫn luôn thấy ghen tị.
“Thôi bỏ đi, nhưng biết đâu cô ta nghe nói cậu và anh Tống hẹn ở đây nên cố ý đến?” – Mỹ Lam hừ một tiếng.
“Chắc không đâu, nghe nói nhà cô ấy có người tới.”
“Cậu ngây thơ quá. Chó không chừa thói ăn phân đâu.”
“Không thể nào, mình thấy cô ấy không xấu.”
“Không xấu thì sao cứ bắt nạt cậu?” – Mỹ Lam kéo bạn đi thẳng về phía Đường Khê. – “Đi, cảnh cáo cô ta đừng mơ phá hoại cậu và anh Tống nữa.”
Đường Khê vừa mua nửa cân kẹo định đi thì bị chặn lại.
Ngẩng đầu, cô nhận ra ngay — Mạnh Phương Hoa, nữ chính, và Liêu Mỹ Lam, bạn thân nữ chính.
“Này, không phải Đường Khê sao? Thấy bọn tao là định đi à? Chột dạ hả? Đúng là chó không chừa thói ăn phân.” – Mỹ Lam khinh khỉnh.
Nghe vậy, Đường Khê bình thản liếc cô ta.
Bị ánh nhìn đó chạm phải, Mỹ Lam bỗng thấy mất tự nhiên.
“Cô… cô làm gì? Không cho người ta nói à?”
Cô vốn không muốn gây chuyện, nhưng người ta lại tự tìm đến.
Nguyên tắc của cô: Không gây chuyện, nhưng cũng không sợ gây chuyện!
Cô nhìn Mỹ Lam, chậm rãi hỏi:
“Xin lỗi, ai là chó, ai là phân?”
“Tôi thì không phải chó, nên phân ai thích ăn thì cứ ăn.”
Tóm lại, cô không ăn là được.
Mỹ Lam và Mạnh Phương Hoa đều sững người, chưa kịp phản ứng.
Đến khi Mỹ Lam thấy một bóng dáng cao lớn ở cửa hàng, cô ta lập tức tỉnh táo lại, phất tay gọi to:
“Anh Tống, bên này!”
Đường Khê quay sang nhìn.
Ồ, nam chính trông cũng đẹp trai đấy.
Khi anh ta tới gần, Mỹ Lam vội cáo trạng:
“Anh Tống, Đường Khê bắt nạt bọn em.”
Anh ta nghe vậy, khẽ nhíu mày, nhìn sang Đường Khê.
Cô ngoan ngoãn lắc đầu, không thèm nhìn anh, rồi bình thản nói:
“Không phải, là cô ta, cô ta vừa nói… anh là s.”
Mỹ Lam trừng mắt: “Tôi không có! Cô nói bậy!”
Đường Khê ngước nhìn cô ta, đôi mắt cong cong, ánh lên ý cười.
Lúc này, cô cảm thấy nên dạy mọi người một bài học về nghệ thuật… cáo trạng và phản cáo trạng.