Những khoảng trống trong sách dần dần được lấp đầy bằng những dòng chữ tinh tế, đẹp đẽ của Đường Khê. 

Chỉ riêng chữ viết đã đủ khiến thím Lan Hoa, người đang đứng cạnh thêm phần yêu mến cô.

Nhìn xem, người có học quả nhiên khác hẳn. Chữ viết này, chẳng khác nào con người, đều đẹp đẽ như nhau.

Tiếc là thím Lan Hoa vốn không được học nhiều, chỉ đơn giản cảm thấy nét chữ của Đường Khê vừa ngay ngắn vừa đẹp hơn hẳn chữ của con gái mình là Đường Hân.

Còn nội dung Đường Khê viết gì thì ngay cả Đường Hân cũng chẳng hiểu, nói gì đến thím Lan Hoa.

Quả đúng như câu: “Người trong nghề nhìn ra môn đạo, người ngoài nghề chỉ xem náo nhiệt.”

Đường Hân thì tạm thời chưa hiểu được môn đạo, còn thím Lan Hoa thì chỉ thấy náo nhiệt mà thôi.

“Khê Khê à, chữ của cháu đẹp quá, đẹp hơn chữ của Hân Hân nhà thím nhiều.” Thím Lan Hoa vừa khen vừa quay sang con gái:

“Con xem hiểu chưa? Khê Khê tốt bụng giảng cho con, con phải học cho tử tế đấy nhé.”

Trước lời mẹ, Đường Hân chỉ đờ mặt.

Cô cũng muốn học cho tốt chứ, nhưng mà… đâu phải muốn là được.

Vài phút sau, cây bút máy trong tay Đường Khê dừng lại. Trên trang giấy giờ đã chi chít chữ viết.

Đường Khê ngẩng đầu nhìn Đường Hân, không nói lời thừa, bắt đầu giảng luôn đề bài:

Cô đưa bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài chỉ vào dòng đầu tiên, giọng nói mềm mại vang lên:

“Trước tiên, ở chỗ này… dựa theo điều kiện đã cho mà liệt kê ra phần này… Sau đó dùng công thức ở trên thay vào, tiếp tục bước thứ hai… Đến đây thì đáp án gần như đã ra, chỉ cần thêm hai bước nữa là xong.”

Bên tai nghe giọng nói dịu dàng ấy, Đường Hân cảm giác đầu óc và đôi mắt mình chẳng đủ dùng. 

Lúc thì phải cố theo kịp ý giảng của Đường Khê, lúc lại bị hút mắt vào đầu ngón tay cô chỉ trên giấy.

Nhưng khi nghe xong, Đường Hân lại thấy… cũng không khó lắm. Rõ ràng lúc tự học thì thấy mù mịt, khó đến mức không biết bắt đầu từ đâu, vậy mà Đường Khê chỉ giảng một lượt đã thấy sáng tỏ hẳn.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khê, lần đầu tiên Đường Hân nhận ra: Thì ra thực sự có người vừa đẹp lại vừa thông minh.

Thấy đối phương mãi không nói gì, Đường Khê nghiêng đầu, đôi mắt đẹp thoáng nghi hoặc:

“Nghe hiểu chưa? Còn chỗ nào không rõ không?”

“Không, không… hiểu rồi.” Đường Hân vội vàng đáp.

Nhớ lại khi nãy mình còn nghi ngờ cô không hiểu bài, giờ thấy hóa ra mình mới là người quê độ, Đường Hân tự nhiên thấy ngượng.

“Ai nha, thím đã nói Khê Khê thông minh mà. Mới gặp là biết ngay.” Thím Lan Hoa cười khoái chí.

“Thời nay đâu như hồi bọn thím, ai cũng nói tri thức thay đổi vận mệnh. Khê Khê mới học lớp 11 mà đã hiểu được bài lớp 12, chẳng phải là thông minh hơn Hân Hân nhà thím sao.”

Một tràng khen làm Đường Hân cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng Đường Khê vẫn bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đáp:

“Thím Lan Hoa đừng khen nữa, cháu ngại lắm.”

“Ha ha, đúng rồi gọi thím là thím, đừng gọi chị. Hân Hân nhà thím còn là chị của cháu mà.” Thím Lan Hoa cười không khép được miệng.

Thực ra Đường Khê và thím Lan Hoa chênh nhau gần hai con giáp, nhưng vẫn trò chuyện tự nhiên. 

Đường Hân thì âm thầm tặc lưỡi: Cô chưa từng thấy tiểu thư thành phố nào nói năng ngọt ngào như vậy, thật làm người khác vui như nở hoa.

Nói chuyện một lúc, biết Đường Hân không hiểu lắm mấy bài học lớp 12, Đường Khê liền bảo:

“Có gì không hiểu cứ tìm cháu, cháu sẽ giúp.”

Trước khi đi, thím Lan Hoa còn hẹn Đường Khê hôm sau sang nhà chơi.

Sau đó, tin Đường Khê thông minh, học giỏi nhanh chóng lan khắp thôn qua lời kể của thím Lan Hoa. 

Ai cũng biết cô là tiểu thư thành phố nhưng lại ngoan ngoãn, chẳng kiêu kỳ, lại học giỏi, thế thì càng quý.

Chỉ trong một ngày, hình ảnh của Đường Khê trong mắt các bà thím trong thôn đã khác hẳn.

Chiều muộn, mọi người đi làm đồng về.

Vợ chồng Đường Viễn Phương và Lý Anh Hồng cũng nghe được chuyện về Đường Khê. Hai người liếc nhau, thầm nghĩ:

“Xem ra lần này Đường Khê thực sự thay đổi rồi.”

Trên đường về, Đường Viễn Phương còn định viết thư cho em họ Đường Tiền Tiến để báo tin vui, bảo họ đừng lo lắng nữa.

Về tới nhà, vừa bước vào đã thấy bếp có khói. Lạ thật, giờ này trong nhà chỉ có hai vợ chồng họ và Đường Khê, con trai và cháu đều ở huyện thành.

Chưa kịp vào cửa bếp đã nghe mùi khét.

Trong bếp, Đường Khê nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu. 

Lý Anh Hồng vừa thấy khuôn mặt trắng nõn của cô dính mấy vệt đen như mèo hoa thì bật cười phụt một tiếng. 

Đôi mắt long lanh cùng vẻ mặt ngơ ngác khiến ai nhìn cũng thấy vừa buồn cười vừa thương.

Đường Khê hơi nóng tai. Ban đầu cô chỉ muốn giúp nấu cơm chiều, nhưng không quen bếp củi ở nông thôn, nhóm lửa mất hơn mười phút.

Lửa vừa cháy thì không kiểm soát nổi… thế là khét.

“Khụ khụ, Khê Khê à, rửa mặt đi. Để thím làm là được.”

Lý Anh Hồng cố nén cười, nhưng khóe miệng vẫn cong.

Ngay cả Đường Viễn Phương cũng ho khẽ mấy tiếng để che tiếng cười.

Đường Khê ngoan ngoãn ra ngoài múc nước rửa mặt. Nửa tiếng sau, cơm chiều xong, một phần cơm hơi cháy nhưng vẫn ăn được.

Khi ba người đang ngồi ăn, ngoài cửa vang lên tiếng gõ mạnh, rồi giọng nam to vang:

“Ba, mẹ, con về rồi!”

Lý Anh Hồng ra mở cửa, vui vẻ thấy con trai cả Đường Hán Trung:

“Sao giờ này về? Lát lại phải đi à?”

“Không, con ngủ lại một đêm, mai chiều mới về. Mai nhà máy nghỉ.” Anh cười đáp.

Cả nhà vào nhà chính, ngồi ăn cơm. Đường Khê lặng lẽ nghe câu chuyện, biết được anh họ mình làm ở một xưởng máy móc. 

Gần đây nhà máy nhập hai chiếc máy mới nhưng vừa dùng đã hỏng, phải mời chuyên gia từ thành phố C tới sửa. 

Máy lại là hàng nhập khẩu, chữ toàn tiếng nước ngoài, công nhân bình thường không ai hiểu nổi.

Đường Khê nghe vậy, dựa vào mô tả đã đoán được loại máy, nhưng vì thời đại khác nên cũng không chắc chắn. 

Tuy vậy, do kinh nghiệm công việc ở kiếp trước, cô vẫn khá nhạy bén và quen thuộc với máy móc…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play