Lữ Khải Hạo nhìn đám nam nhân cầm gậy gỗ kia, thần sắc phức tạp mà phụ họa: “Đúng vậy, Duệ ca, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, chúng ta một lần nữa tìm chỗ ở cùng đồ ăn đi!”
Khuôn mặt tuấn tú của Khuất Duệ xanh mét, không nói một lời, dùng sức nắm chặt chủy thủ trong tay.
Khương Duệ không muốn nhường sơn động và con báo gấm cho Chu Kế Hổ, nhưng lúc này anh đang bị thương, còn phe Chu Kế Hổ thì người đông thế mạnh. Nếu thật sự đánh nhau, năm người bọn họ chắc chắn không phải đối thủ…
Nghĩ vậy, ánh mắt Khuất Duệ trở nên lạnh lùng. Anh nhanh chóng quyết định, quay sang mọi người: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Khuất Duệ xoay người, sải bước tiến vào rừng.
“Ơ… Duệ ca, còn con báo gấm thì sao?” Tạ Tư Tư lo lắng, vội chạy theo. “Anh đã vất vả lắm mới giết được nó, chẳng lẽ lại để Chu Kế Hổ chiếm mất sao?”
Khuất Duệ trầm giọng đáp, gương mặt nặng nề:“Cứ để cho hắn. Chúng ta sẽ tìm thứ khác để ăn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT