Một giấc ngủ đến tận bình minh, Thẩm Linh cảm thấy cơ thể đã khá hơn rất nhiều. Không còn cảm giác kiệt quệ như hôm qua, đầu cũng không còn đau nữa, chỉ là không thể vận động mạnh, nếu không sẽ dễ bị hoa mắt chóng mặt.
“Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.”
Thẩm An vừa thấy chị gái ngủ đến gần trưa vẫn chưa dậy, liền lo lắng ngồi canh chừng ở bên cạnh. Giờ thấy cô đã tỉnh lại, cậu nhóc không nhịn được òa lên khóc lớn.
Thẩm Linh trong giây lát có chút luống cuống. Từ nhỏ cô đã là cô nhi, tự mình bươn chải qua biết bao khó khăn trắc trở mà lớn lên.
Trước những ác ý và sự bắt nạt của người khác, cô đều có thể bình thản đối mặt, nhưng đối diện với sự quan tâm và thiện ý, cô lại không biết phải xử lý ra sao.
Ba mươi mấy năm cuộc đời, Thẩm Linh đã trải qua quá nhiều bóng tối, sự ấm áp nhận được thì lại quá ít, khiến cô nhất thời chẳng biết nên phản ứng thế nào cho đúng.
“Em… đừng khóc, chị không phải không sao rồi sao?”
“Oa oa oa, chị, chị có phải là ngã đến hỏng đầu rồi không, chị lại còn trở nên dịu dàng thế này!”
“... Thằng nhóc thối, quả nhiên là ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà dỡ ngói phải không? Cứ chờ đấy, đợi chị dưỡng thân thể xong xem chị thu thập nhóc thế nào!”
Thẩm Linh lập tức tuôn một tràng, trong lòng vẫn nhắc nhở bản thân phải luôn nhớ không được hành động "OOC" (out of character) quá mức! Nếu không sẽ bị người ta nghi ngờ mình bị yêu quái nhập thân mất.
“Chị…chị gái ruột của em, em nói giỡn thôi mà! Chị của em vẫn luôn là cô gái dịu dàng, xinh đẹp nhất! Chị, chị biết chuyện xảy ra với nhà chú ba chưa? Tối qua Thẩm Tam Hoa không về nhà, chú ba tìm cả đêm, mãi đến lúc gần sáng mới thấy, nhưng lại bị ai đó đánh đến mặt mũi bầm dập, hai cái chân đều bị gãy!”
“Thật sao?”
Thẩm Linh tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng đã đoán được đây chắc chắn là kiệt tác của anh ba. Thẩm Dân nhìn bề ngoài thì cà lơ phất phơ, lúc nào cũng cười hì hì như một đứa trẻ không lớn, nhưng thực chất lại là người có thù tất báo.
Đặc biệt, hắn cực kỳ bảo vệ người nhà mình. Hắn thường dẫn theo hai tiểu đệ lên trấn trên lượn lờ, rồi lại hay mang về nhà chút đồ ăn hay vật dụng. Chín phần là đồ "chợ đen" mà có được.
“Còn không phải sao! Thím ba còn đến nhà chúng ta vay tiền, bị mẹ đuổi thẳng ra ngoài! Không dám tìm bác cả giàu có để mượn, cứ nghĩ cha chúng ta ta dễ tính nên định chiếm tiện nghi, hừ!”
“Linh Bảo đã tỉnh rồi sao?”
Ngoài phòng truyền vào giọng nói lớn của Hàn Đại Mai.
“Trong nồi còn giữ ấm canh cá đậu hũ cho con đấy! Anh cả con sáng sớm đã đi bắt cá, bắt được con cá to lắm! Mẹ nấu canh cho Linh Bảo của chúng ta bồi bổ.”
“Wow! Tốt quá, con đang thèm canh đây!”
Thẩm Linh vui vẻ đáp, liếc mắt nhìn tiểu tử bên cạnh đang không tự giác nuốt nước miếng.
“Tiểu An, em có muốn uống canh cá không?”
“Canh cá đều để chị uống, tốt cho sức khỏe chị hơn.”
Thẩm An nuốt nước miếng một cách khó khăn, dứt khoát từ chối.
“Em trai ngoan, sau này nghe lợi chị, chị có ăn thịt cũng để em húp nước canh!”
Thẩm Linh vung tay nhỏ, hào khí ngút trời.
“Chị yên tâm, sau này chuyện gì em cũng nghe lời chị!”
“Mau uống khi còn nóng. Chị dâu cả của con có tay nghề nấu ăn số một số hai trong thôn đấy! Canh cá này tươi ngon cực kỳ, không hề có chút mùi bùn đất nào đâu!”
“Được ạ! Tiểu An, mau đi lấy thêm một cái chén nữa. Mẹ ơi, chúng ta cùng uống canh cá, một mình con không ăn hết bát lớn này đâu.”
Thẩm Linh quay sang dặn dò Thẩm An.
“Ai nha, cái này là cố ý để bồi bổ thân thể cho con, chúng ta đều khỏe mạnh cả, ăn gì mà chẳng được!”
Hàn Đại Mai thấy con gái chu môi, vẻ mặt không vui, lập tức cười làm lành.
“Được rồi, chúng ta cũng uống một chút đi, ai nha, con gái của tôi thật hiếu thuận, đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ! Không giống mấy anh trai của con, cả ngày chẳng thấy mặt, nếu không thì cũng là tam quang tử* chẳng ra gì!”
Hàn Đại Mai cười rạng rỡ, gương mặt đầy nếp nhăn như hoa nở, trong lòng vui mừng khôn xiết.
*Tam quang tử: Một cách gọi mỉa những kẻ vô dụng, lêu lổng*.
“Ngon thật đấy! Chị dâu nấu canh cá đúng là tuyệt hảo! Con phải bắt thêm vài con về để nhờ chị dâu làm thêm!”
Thẩm An vừa uống canh vừa đắc ý rung đùi.
“Đúng rồi, mẹ, con nghe Tiểu An nói Thẩm Tam Hoa bị đánh gãy chân, sau đó thế nào nữa?”
Thẩm Linh hỏi.
“Hừ, đúng là đáng đời nó! Dám đẩy con gái bảo bối của mẹ, đúng là chán sống rồi! Thím ba của con thì cứ ra vẻ này nọ, còn đến nhà chúng ta vay tiền. Bà ta là người yêu thương con gái sao? Toàn là làm bộ làm tịch để thiên hạ nhìn mà thôi! Chú ba của con thì đi tìm bác sĩ trong thôn, nhưng ông ấy cũng chỉ xem qua qua rồi chẳng thèm kê đơn thuốc. Thím ba lại than khóc nhà không có tiền. Người ta cũng đâu phải ăn gió đông, chẳng lẽ còn bắt người ta kê thuốc miễn phí à?”
“Nhà chúng ta không có tiền, bác trai cả giàu có nhưng cũng là kẻ ích kỷ. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế mà ông ta cũng giả như không biết. Thân thích kiểu đó có còn chẳng bằng không! Nhà chúng ta thì chỉ có cô nhỏ của con là tốt, nhưng người tốt lại chẳng được sống lâu.”
Nhắc đến cô nhỏ Thẩm – Thẩm Lan, nguyên chủ cũng có chút ấn tượng. Đó là một cô gái dung mạo xinh đẹp, tính cách dịu dàng, hiền lành. Tuy là con gái duy nhất của Thẩm lão thái, được nuông chiều từ nhỏ, nhưng lại không hề kiêu căng, ngược lại rất hiếu thảo, luôn suy nghĩ cho người khác.
Bảy năm trước, là một năm đại hạn chưa từng có, hoa màu trên ruộng gần như không thu hoạch được gì, cả làng đói kém, nhiều người chết đói.
Khi đó, nhà cũng nghèo, chưa ai được ra ngoài làm thuê, cả gia đình dựa vào mấy mẫu hoa màu sống qua ngày. Còn chưa phân gia, mọi người chen chúc sống cùng nhau, trẻ nhỏ đói đến khóc cả ngày.
Cô nhỏ Thẩm không đành lòng ăn phần của mình, liền lén mang bánh bao mà Thẩm lão thái cho cô ấy chia lại cho bọn trẻ, trong đó có cả nguyên chủ.
Nhưng một cô gái tốt như vậy lại không may mắn. Gặp đúng năm mất mùa, ăn không đủ, uống chẳng xong, thân thể vốn đã yếu đành chịu không nổi. Trước khi mất, cô ấy còn cắt đi bím tóc dài quý giá nhất của mình, để Thẩm lão thái mang đi đổi chút thức ăn.
Thế nhưng, Thẩm lão thái không nỡ đem bím tóc đổi đi, mà giữ lại cất kỹ. Từ đó, người phụ nữ tính cách hào sảng ấy không còn cười được nữa. Bà lạnh nhạt với mọi người, ngay cả nhà bác cả vốn ích kỷ cũng không khỏi đau lòng khi nhớ đến người em gái ấy.
Nghĩ đến đây, Thẩm Linh trong lòng chợt trùng xuống, cảm thấy thương tiếc và hụt hẫng vô cùng.
“Người tốt không sống lâu, vậy thì em sẽ làm người xấu!”
Thẩm An chưa từng gặp qua cô nhỏ, nên chẳng có cảm xúc bi thương, chỉ coi đó như một câu chuyện nghe chơi.
“Tiểu tử ngốc, người xấu thì ai cũng ghét, ai cũng muốn đánh. Em là muốn lên trời đi?”
Thẩm Linh tức giận, trừng mắt liếc cậu nhóc một cái.
“Tiểu tử thối, miệng không nói được lời nào hay ho, coi chừng công an bắt con đi, nhãi ranh!”
“Hì hì, con chỉ nói đùa thôi. Anh hai của con là quân nhân anh hùng, chính là tấm gương cho con noi theo mà!”
“Hừ, chuyện của Thẩm Tam Hoa, nhà chúng ta không liên quan! Con đừng có xía vào, nghe rõ chưa?” Hàn Đại Mai vỗ nhẹ vào mông Thẩm An, giọng cảnh cáo.
“Con biết rồi, mẹ. Thẩm Tam Hoa toàn giành ăn của con, con ghét chị ta lắm, chẳng thèm dây dưa với chị ta đâu!”
“Được rồi, cha bọn họ cũng sắp tan làm về. Mẹ đi chuẩn bị nấu ăn. Tiểu An ở đây bầu bạn với chị gái, nếu có việc gì thì gọi mẹ, nghe không?”
“Con biết rồi, mẹ!”
Lúc này, tại nhà chú ba Thẩm, Thẩm Tam Hoa đang nằm trên giường đất, khắp người đầy thương tích, ánh mắt lóe lên vẻ ghen ghét và độc ác.
Tuy trời tối không thấy rõ, nhưng cô ta chắc chắn người ra tay chính là Thẩm Dân, báo thù cho Thẩm Linh! Con tiện nhân Thẩm Linh kia mạng lớn thật, thế mà lại không chết.
“Tam Hoa, em nhịn chút nhé. Chị lấy trứng gà cho em ăn, ăn vào sẽ không đau nữa!”
Thẩm Đại Hoa nhìn em gái nằm trên giường, nhẹ giọng an ủi.
“Được, chị cả, chị nhanh lên, em đói lắm rồi!”
Thẩm Tam Hoa đáng thương nói, giọng yếu ớt.
“Ừ, nhanh thôi, chờ chút nữa là tốt ngay...”
Không lâu sau, từ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng mắng chửi đầy tức giận.
“Con bé chết tiệt kia, lá gan to gan nhỉ, trứng gà quý giá như thế mà mày cũng dám động vào, bà đây đánh chết mày!”
Vương Chiêu Đệ vừa tan ca về nhà, trông thấy Thẩm Đại Hoa đang lấy trứng gà mà bà ta dành dụm bấy lâu để mang về nhà mẹ đẻ, lập tức nổi cơn thịnh nộ.
“Mẹ! Tam Hoa bị thương nặng, con chỉ lấy một quả trứng gà cho nó bồi bổ thôi, con không ăn đâu!”
Vương Chiêu Đệ chẳng thèm quan tâm lời giải thích, liền vớ lấy que củi đánh tới tấp.
“Chị cả, chạy mau đi!”
Thẩm Nhị Hoa vừa nghe thấy tiếng ồn ào liền nhanh chân chạy về nhà, lớn tiếng nhắc nhở chị cả ngây thơ của mình.
“Mày còn dám chạy hả? Có bản lĩnh thì đừng quay về nữa, ra ngoài đói chết luôn đi!”
“Mẹ, con không chạy… A! Xin mẹ để Tam Hoa ăn đi, nếu không mạng nó cũng chẳng giữ được!”
Thẩm Nhị Hoa bất lực thở dài. Chị cả lúc nào cũng bị đánh vì Tam Hoa, nhưng chẳng rút ra được bài học nào. Tam Hoa thì rõ ràng là kẻ lòng lang dạ sói, chẳng bao giờ biết ơn. Chị cả đối với nó tốt thế nào cũng chỉ nhận lại sự lợi dụng.
“Mẹ, Thẩm Hồng Hoa hôm nay về rồi, nhà bác cả chắc chắn sẽ làm thịt!”
Thẩm Nhị Hoa liền nảy ra một ý, lớn tiếng la lên.
“Thịt!”
Vương Chiêu Đệ nghe đến hai chữ "thịt" thì lập tức sững lại, nước miếng chực trào. Bà ta đã chẳng nhớ nổi lần cuối cùng được ăn thức ăn mặn là khi nào. Chỉ cần nhắc tới, con sâu thèm ăn trong bụng liền trỗi dậy.
“Hồng Hoa đã về à? Vậy thì thím ba phải đi xem mới được!”
Vừa nói bà ta vừa nhanh chân bước ra ngoài.
“Chị cả, chị…” Thẩm Nhị Hoa nhìn chị gái, lòng đầy thất vọng. Những điều cần nói, cô đã nói không biết bao nhiêu lần. Cô vừa thương vừa giận chị mình – người mà trong mắt người khác là một cô gái tốt, hiếu thảo, chăm chỉ.
Nhưng với cha mẹ, chị cả chẳng qua chỉ là một con bò già để vắt kiệt sức. Họ chẳng bao giờ nghĩ đến việc tìm cho chị một chốn nương thân, để chị ở cái tuổi hai mươi vẫn còn quanh quẩn ở nhà chịu khổ.
Thẩm Nhị Hoa thường tự hỏi, một người con gái tốt theo tiêu chuẩn thế gian, nhưng luôn sống trong bất công và áp bức, thì có thực sự tốt không? Cô nghĩ, ít nhất bản thân mình cũng sẽ không sống như vậy!
Tam Hoa thì khác, cô ta biết cách nghĩ cho bản thân, chỉ là tâm địa quá đen tối. Chỉ mong cô ta đừng gây họa lớn liên lụy đến cô và chị cả mà thôi!
Thẩm Tam Hoa nằm trên giường đất, mặt không cảm xúc, nhưng lòng đầy chán ghét. Chị cả đúng là đồ vô dụng, chỉ biết khóc lóc.
Biết rõ tính cách của mẹ thế nào, vậy mà vẫn dám lấy trộm đồ. Cô ta nhiều lần bị chị cả làm tức giận đến chết. Thẩm Nhị Hoa thì khôn ngoan hơn, nhưng rõ ràng không cùng một đường với cô ta.
Thẩm Tam Hoa không nói ra người đã đánh mình vì ba lý do, thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai là cảm thấy chột dạ, thứ ba là sợ hãi Thẩm Dân – anh họ ba của mình, kẻ nổi tiếng tàn nhẫn. Chính cô ta cũng tự trách mình không đủ ác, nếu hôm đó không chạy thì đã có cơ hội trả thù rồi.
“Chị cả! Chị không sao chứ? Tất cả là tại em nên chị mới bị mẹ đánh mắng.”
Thẩm Tam Hoa vừa khóc vừa nói, giọng đầy vẻ ăn năn.
“Chị cả, em sợ lắm! Em sẽ không thành người què đấy chứ? huhu …”
“Tam Hoa, không phải lỗi của em đâu, là chị không có bản lĩnh! Chị nhất định sẽ chữa khỏi chân cho em, không để em thành người què đâu.”
“Tam Hoa, em có biết ai đã đánh em không?”
Thẩm Nhị Hoa cau mày hỏi.
“Trời tối quá, hu hu, em không thấy rõ…”
“Hôm qua Thẩm Linh cùng em lên núi. Sao em ấy bị ngã, em có biết không?”
“Hu hu, em không biết! Hôm qua bọn em cùng đi bắt ve, sau đó tách ra, em không rõ cô ta ngã thế nào.”
“Nếu không phải vì em ấy, thì ai lại đánh em nặng tay như thế? Đừng có coi ai cũng là kẻ ngốc, chỉ mình em thông minh. Những gì em làm, hậu quả em tự gánh lấy, đừng có lôi cả chị cả và chị vào! Nếu không, chị sẽ không để yên đâu!” Thẩm Nhị Hoa liếc mắt nhìn Thẩm Tam Hoa, giọng lạnh lùng.
Thẩm Tam Hoa nhìn theo bóng lưng Thẩm Nhị Hoa rời đi, ánh mắt đầy âm u.