“Linh Bảo, mau tỉnh lại!”

Thẩm Linh bị tiếng khóc đánh thức. Cô cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai rối bời đang nằm bên cạnh mình khóc thút thít.

Xem ra là xuyên không rồi, một cảm giác vừa hoang mang vừa bất lực tràn ngập trong lòng cô.

Nhìn người phụ nữ mặc áo ngắn xanh xám, đôi giày vải, căn phòng đơn sơ với bàn ghế cũ kỹ, chén trà sứ mẻ, cùng với chiếc giường đất; bên tai còn vang vọng tiếng gà gáy, chó sủa ngoài cửa sổ. Thẩm Linh đoán đây hẳn là thập niên 60-70 ở nông thôn.

Thẩm Linh đoán trúng rồi. Hiện giờ là mùa hè năm 1966. Nguyên chủ cũng tên Thẩm Linh, 16 tuổi, là cô con gái duy nhất của nhị phòng nhà họ Thẩm, trên có ba anh trai, dưới có một em trai.

Vì là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ nguyên chủ đã được nuông chiều hết mực, vì vậy mà dưỡng ra tính cách kiêu ngạo, có chút bướng bỉnh, nhưng lại rất đơn thuần.

Lần này bị thương là do tranh giành một con gà rừng nhỏ trên núi với cô em họ Thẩm Tam Hoa của tam phòng.

Trong lúc giằng co, cô bị đẩy ngã xuống sườn núi. Ban đầu, nguyên chủ vẫn còn tỉnh táo, nhưng Thẩm Tam Hoa hoảng hốt chạy trốn, để mặc nguyên chủ nằm đó rất lâu.

Đến khi người nhà phát hiện và cứu nguyên chủ, họ đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất rồi, dẫn đến việc nguyên chủ không qua khỏi.

“Linh Bảo… Linh Bảo, con tỉnh rồi sao?”

Hàn Đại Mai ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào Thẩm Linh, vui mừng đến mức không dám tin, vừa hỏi vừa sợ đây chỉ là một giấc mơ.

“Mẹ…”

Thẩm Linh nhìn người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe đầy lo lắng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót. Đây là một cảm xúc phức tạp mà cô chưa từng trải qua.

“Ôi, mẹ đây! Mẹ đây, Linh Bảo của mẹ đừng sợ!”

Hàn Đại Mai thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái.

“Con còn đau chỗ nào không? Để mẹ đi nấu cho con bát trứng gà đường đỏ, ăn vào là hết đau ngay thôi!”

Nói rồi, bà nhanh chóng bước xuống giường đất, chạy thẳng vào bếp.

Thẩm Linh đưa tay sờ lên đầu đang đau nhức. Nguyên chủ đúng là xui xẻo, may mà chỉ bị thương ở trán. Thẩm Linh thầm ước có linh tuyền trong tiểu thuyết có thể chữa lành mọi vết thương. Hiện giờ, vết thương của cô chỉ được băng bó tạm thời để cầm máu, còn lại hoàn toàn dựa vào ý chí sinh tồn.

Cả người cô mệt mỏi, có lẽ do mất máu quá nhiều. Lặng lẽ nhét một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ vào miệng, Thẩm Linh nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua cơn đau trên cơ thể.

“Mẹ, em gái của con thế nào rồi?”

Một giọng nói trầm ấm vang lên bên ngoài.

“Lão Tam, nói bé thôi! Em gái con vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn yếu lắm. Lão đại đến nhà ông Trương lấy thuốc rồi. Nhớ lát nữa nấu thuốc đấy, để mẹ đút cho Linh Bảo ăn thêm chút gì đó. Bảo bối đáng thương của mẹ, lần này phải chịu khổ rồi!”

Hàn Đại Mai vừa nói vừa cầm bát trứng gà đường đỏ bước vào phòng.

“Thật tốt quá! Con vào xem em gái!”

Anh ba của Thẩm Linh, Thẩm Dân, nghe vậy liền hưng phấn chạy vào.

“Linh Bảo, bây giờ em thấy thế nào? Còn đau không? Nói cho anh trai biết ai bắt nạt em, anh sẽ thay em đòi lại công bằng!”

Thẩm Dân dịu giọng hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

“Anh ba, em đau, còn đói nữa.”

Thẩm Linh khẽ đáp, không tự chủ mà làm nũng với anh trai. Có lẽ đây là ảnh hưởng từ ký ức của nguyên chủ, khiến cô cảm thấy thân thiết với Thẩm Dân, người luôn bảo vệ cô từ nhỏ.

“Được rồi, mẹ nấu cho con bát trứng gà đường đỏ đây, ăn từ từ thôi.”

“Ngọt quá! Ngon quá mẹ ơi!”

“Mẹ đút cho con, từ từ ăn thôi”.

“Lần này anh trai mang cho em một món quà đặc biệt. Đây, váy liền áo mà em đòi này. Nhìn, có đẹp không? Còn đẹp hơn cả của chị họ lớn nữa đấy!”

“Đẹp lắm!”

Thẩm Linh nhìn chiếc váy liền áo màu hồng nhạt với hoa văn nhỏ xinh, trong lòng thầm khen ngợi ánh mắt của anh ba. Chiếc váy này thật tinh tế, ngay cả vài thập niên sau cũng không hề lỗi mốt.

“Chứ sao! Anh ba của em đã ra tay thì sao có thể để em thất vọng chứ! Đây là chiếc đẹp nhất ở trấn trên đấy. Em mặc vào thì nhất định là người đẹp nhất trong thôn!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play