Trưởng công chúa tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa, cuối cùng lại lấy lý do Hoàng hậu nương nương cảm thấy không khỏe mà kết thúc sớm.
Giang Nguyệt Dạng cảm thấy ánh mắt của các vị quý nữ nhìn mình có chút kỳ lạ. Nàng muốn tiến lên bắt chuyện nhưng đều bị họ lảng tránh. Nàng thấy có chút kì lạ, nhưng cũng không bận tâm lâu. Trên đời này, thứ có thể khiến tất cả mọi người đều thích chỉ có tiền.
Nàng hừ một tiếng kiêu ngạo trong lòng, rồi bước đi thong dong về phía cổng cung.
Nhưng Giang Nguyệt Dạng không hề hay biết rằng, ở nơi nàng không nhìn thấy, tất cả các quý nữ tham gia yến tiệc ngày hôm nay đều đã bị giữ lại.
Vừa bước ra khỏi cổng cung, Giang Nguyệt Dạng đã nhìn thấy cỗ xe ngựa của nhà mình. Người đánh xe đang ngồi trên càng xe mà ngủ gật. Tỳ nữ Hương Lăng của nàng, vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng nhảy xuống xe ngựa, chạy đến bên nàng.
“Tiểu thư, sao người ra sớm vậy?”
Hương Lăng nghĩ rằng đi dự tiệc trong cung thì ít nhất cũng phải tới lúc mặt trời lặn mới về, không ngờ mới giờ Mùi (13-15h) mà đã ra rồi.
“Hoàng hậu nương nương cảm thấy không khỏe, Trưởng công chúa muốn ở bên cạnh hầu hạ, nên yến tiệc kết thúc sớm.”
Hương Lăng gật gật đầu, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, Trưởng công chúa không nói gì người đấy chứ?”
“Không có, ta còn được Hoàng hậu nương nương ban cho một cây phượng trâm này.”
Giang Nguyệt Dạng hiểu lầm rằng Hương Lăng lo lắng mình lần đầu tiến cung không hiểu quy củ mà va chạm với công chúa.
Hương Lăng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may quá, may quá, tiểu thư chắc là không “ăn dưa” gì không nên ăn rồi.
“Vậy chúng ta mau về phủ đi thôi? Lão gia và phu nhân lo lắng cho cô nương lắm, Đại công tử chắc cũng đã từ Quốc Tử Giám trở về rồi.”
Hiếm khi được ra ngoài một lần, Giang Nguyệt Dạng không muốn về ngay. Hơn nữa, nếu về rồi thì không chừng lại không được ra ngoài nữa. Thế là, nàng sải bước nhanh tới bên xe ngựa, đánh thức người đánh xe đang ngủ gật.
“Tiểu thư.” Người đánh xe giật mình khi thấy cô nương nhà mình đứng trước mặt.
“Ngươi về nói với cha mẹ ta rằng ta không sao, bảo họ yên tâm. Ta muốn đi dạo bên ngoài một chút rồi mới về.”
Người đánh xe lộ vẻ khó xử, “Tiểu thư, lão gia dặn dò tiểu nhân phải đưa người về phủ…”
“Ta không cần biết. Ta muốn ra ngoài chơi một lát, bằng không thì ngươi cứ trói ta về đi, ngươi dám không?”
Người đánh xe dĩ nhiên không dám, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Nguyệt Dạng đi mỗi lúc một xa.
Hương Lăng đứng giữa lão gia, phu nhân và cô nương nhà mình, đã chọn đứng về phía tiểu thư.
Hai người thong thả bước trên con phố chính ở kinh thành. Giang Nguyệt Dạng ngắm đông ngó tây, đối với mọi thứ đều vô cùng tò mò. Nàng năm nay mười bốn tuổi, sắp sang tuổi mười lăm. Từ khi sinh ra, nàng luôn bị giới hạn trong khuôn viên phủ đệ, hiểu biết về thế giới bên ngoài rất ít ỏi. Những gì nàng biết được đều là nghe lỏm từ mẫu thân, tỳ nữ và các bà vú.
“Hương Lăng, ngươi biết nơi nào có đồ ăn ngon và chỗ chơi thú vị không?” Giang Nguyệt Dạng hỏi.
“Nô tỳ biết món ăn ở Thanh Phong Lâu là ngon nhất, điểm tâm ở Tô Hương Trai là tinh xảo nhất, đồ trang sức ở Linh Lung Các là đẹp nhất, còn rượu ở Túy Tiên Cư thì nổi tiếng nhất… Nhưng nô tỳ không biết chúng ở đâu.”
Hương Lăng là người hầu của Giang gia, hai tuổi đã được đưa đến bên cạnh Giang Nguyệt Dạng. Vì Giang Nguyệt Dạng không thể ra khỏi phủ, nên cơ hội ra ngoài của nàng cũng rất ít. Hơn nữa, mỗi lần đi cùng các bà vú trong phủ, phần lớn đều là đến khu chợ cũ. Đây là lần đầu tiên nàng đến phố chính của kinh thành.
“Không sao, không biết thì chúng ta hỏi.”
Giang Nguyệt Dạng nói rồi đi đến một quầy hàng bán quạt tròn. Chủ quầy là một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi. Nàng tiện tay cầm lấy một chiếc quạt tròn thêu chim thanh tước và hỏi: “Đại tỷ, xin hỏi chiếc quạt này bao nhiêu tiền?”
Thấy Giang Nguyệt Dạng ăn mặc sang trọng, phụ nhân cười đáp: “Năm mươi văn.”
Hương Lăng thanh toán tiền. Giang Nguyệt Dạng tự nhiên hỏi: “Đại tỷ, ngươi biết đường đến Thanh Phong Lâu không?”
“Thanh Phong Lâu à? Cứ đi thẳng con đường này là tới thôi.”
Giang Nguyệt Dạng khẽ mỉm cười với nàng: “Đa tạ đã chỉ đường.”
Sau đó, Giang Nguyệt Dạng và Hương Lăng thong dong đi về phía trước.
Thanh Phong Lâu có mặt tiền rất lớn, cao ba tầng. Lúc này, đại sảnh tầng một đã có không ít người. Bên trong có một sân khấu nhỏ, một cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang ngồi gảy một khúc nhạc không tên. Tiếng đàn rất dễ nghe.
Giang Nguyệt Dạng tìm một vị trí khuất để ngồi xuống. Tiểu nhị lập tức đi tới rót trà.
“Hai vị cô nương dùng gì ạ?”
“Tùy ý mang vài món đặc trưng ra đây.”
“Được ạ, vậy cho quý khách món Gà Phù Dung, Tôm Ngọc Trâm, Canh Phỉ Thúy và Bánh Trân Châu nhé?”
Giang Nguyệt Dạng gật đầu: “Nghe nói rượu của Túy Tiên Cư nổi tiếng nhất, ngươi có thể giúp ta mua một bầu được không?”
“Đương nhiên rồi, cô nương muốn mua loại nào?”
“Ta cũng không biết Túy Tiên Cư có những loại rượu nào và giá cả ra sao, tiểu ca có thể nói cho ta nghe được không?”
“Rượu nổi tiếng nhất của Túy Tiên Cư là Tương Lạc Tửu, giá một trăm lượng một bầu, lại không phải ai cũng mua được. Sau đó là Hồng Trần Nhưỡng, Tương Tư Ẩm, Bách Hoa Túy, Tùng Gian Lộ, Minh Nguyệt Sầu, Thanh Phong Ẩm, Hoa Gian Tửu…”
Tiểu nhị đọc một chuỗi dài những tên rượu vừa hay vừa giàu chất thơ. Giang Nguyệt Dạng cảm thấy người đặt tên cho những loại rượu này nhất định là một người có tài văn chương xuất chúng.
“Vậy Tùng Gian Lộ giá bao nhiêu?”
“Hai mươi lượng một bầu.”
Giang Nguyệt Dạng liếc nhìn Hương Lăng. Hương Lăng lập tức lấy ra hai nén bạc mười lượng và một ít bạc vụn đặt lên bàn.
“Làm phiền.”
Đôi mắt tiểu nhị sáng rực, cầm lấy số bạc trên bàn và vui vẻ nói: “Cô nương nói quá lời, tiểu nhân sẽ đi mua rượu về ngay cho người.”
Chỉ thấy hắn nhanh chân chạy vào hậu bếp, rồi chẳng mấy chốc lại chạy ra ngoài.
Hương Lăng cau mày nói: “Cô nương, người không thể uống rượu.”
Giang Nguyệt Dạng: “Thế mà vừa rồi ngươi bỏ tiền ra nhanh thế?”
“Ta không uống, là mua cho cha và ca ca.”
Hương Lăng lớn lên cùng nàng, vừa nghe đã biết nàng đang có ý đồ gì.
“Cô nương, một bầu rượu có lẽ không đủ đâu.”
Giang Nguyệt Dạng thờ ơ phất tay: “Không sao, lát nữa mua thêm chút điểm tâm nữa, uống rượu nhiều không tốt.”
Đúng lúc đó, cô nương trên đài đã diễn tấu xong. Một tiểu lão đầu mặc áo dài, tay cầm quạt xếp, để râu dê bước lên. Dưới đài vì sự xuất hiện của ông mà tức khắc trở nên náo nhiệt, các thực khách xôn xao hỏi hôm nay sẽ kể chuyện gì.
Giang Nguyệt Dạng biết, tiểu lão đầu này chính là thuyết thư tiên sinh trong truyền thuyết.
Tiểu lão đầu ho khan một tiếng, vỗ quạt vào lòng bàn tay: “Hôm nay, tại hạ xin kể cho mọi người nghe một câu chuyện về chiến thần của Đại Hạ, thiếu niên tướng quân Lục Vân Đình.”
Lời này vừa thốt ra, dưới đài liền vang lên những tiếng hít khí lạnh, cứ như nghe được chuyện gì đó không thể tin được.
“Đào tiên sinh, ngài không sợ mất mạng sao? Dám kể về Lục tướng quân!”
“Nghe nói Lục tướng quân vừa đánh thắng trận, vài ngày nữa sẽ về kinh.”
“Sợ gì chứ, Lục tướng quân ra tay tàn bạo chỉ với quân địch thôi. Đào tiên sinh, hôm nay nếu ngài kể hay, tiền thưởng sẽ không thiếu đâu!”
Người vừa nói tháo túi tiền bên hông ném lên bàn. Tiền bạc và tiền đồng va chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh dễ nghe.
Giang Nguyệt Dạng không khỏi tò mò. Vị thiếu niên tướng quân khiến người ta e sợ này rốt cuộc là ai? Sao nàng chưa từng nghe cha mẹ nhắc tới.