“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, kính chúc nương nương an khang, hỉ nhạc.”
Giang Nguyệt Dạng đứng giữa một hàng các quý nữ, hai tay chắp trước ngực, nhẹ nhàng khom người hành lễ trước Hoàng hậu Đại Hạ.
Từ khi đặt chân vào thời đại này, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi cửa, cũng là lần đầu tiên tiến cung.
Kiếp trước, Giang Nguyệt Dạng, một “xã súc” ở thế kỷ XXI vì thức đêm tăng ca mà đột tử. Ngay giây phút hấp hối, nàng bị ràng buộc với một “hệ thống ăn dưa” kỳ lạ, rồi xuyên tới một triều đại không tồn tại trong lịch sử – Đại Hạ triều.
Thân phận mới của nàng là đích nữ Hộ Bộ Thượng thư.
Kiếp này, nàng quyết tâm sống an nhàn, không tranh, không cuốn vào vòng xoáy thị phi.
“Miễn lễ.” – Hoàng hậu nương nương khẽ nâng bàn tay ngọc.
“Tạ Hoàng hậu nương nương.”
Các quý nữ đồng loạt hành lễ rồi ngồi xuống. Giang Nguyệt Dạng cũng an vị tại chỗ của mình.
“Mới đây nghe trưởng công chúa mời các tiểu thư vào cung ngắm hoa, bổn cung nhàn rỗi nên cũng đến góp vui, các vị chớ nên câu nệ.”
“Vâng.” – một loạt quý nữ lại đồng thanh đáp lời, khẽ khom người.
Giang Nguyệt Dạng phản ứng chậm nửa nhịp mới đứng lên, nhỏ giọng than thở: “Tiến cung thật mệt.”
Nàng đã không đếm nổi đây là lần thứ mấy phải khom người hành lễ.
“Mẫu hậu, chúng ta đang lấy mẫu đơn làm đề mà làm thơ! Ngài đã muốn tham gia náo nhiệt, vậy mau lấy ra vật có giá trị thưởng cho chúng ta đi.” – Trưởng công chúa kéo tay Hoàng hậu, giọng kiều mỵ nói.
“Con đó…” – Hoàng hậu khẽ chạm vào trán nàng, cười trách “Một món quà nhỏ mà cũng muốn từ mẫu hậu sao?”
Trưởng công chúa chỉ cười khúc khích.
Thực chất, yến hội này mang danh ngắm hoa, nhưng là Hoàng hậu muốn nhân cơ hội chọn Thái tử phi cho Thái tử.
Hoàng hậu đưa tay tháo chiếc phượng thoa trên búi tóc, tươi cười nói:
“Hôm nay, ai đoạt giải nhất sẽ được thưởng chiếc phượng thoa này của bổn cung.”
Các quý nữ nghe vậy đều mừng rỡ. Ai cũng biết, nhận được phượng thoa chẳng khác nào được trao cơ hội trở thành Thái tử phi.
Cung nữ dâng giấy bút mực đến từng người. Giang Nguyệt Dạng nhìn giấy bút trước mặt và những đóa mẫu đơn nở rộ, bất giác nhức đầu. Kiếp trước tuy đọc nhiều sách, nhưng kiến thức đã rơi rụng gần hết. Kiếp này lại chỉ muốn an nhàn, chẳng mấy khi học hành.
Nàng liếc quanh, thấy các quý nữ đã đặt bút, liền thở dài trong lòng: 【A…】
Các quý nữ khẽ giật mình, bút trong tay suýt trượt. Ai vừa kêu vậy?
Hoàng hậu đưa mắt quét khắp, song chẳng ai mở miệng. Bà tưởng mình nghe nhầm.
Đang định cầm quả nho ăn, thanh âm lại vang lên:
【Tiểu Dưa, mau giúp ta nghĩ một bài thơ về mẫu đơn đi.】
Hệ thống bất lực: 【Ký chủ, ta là hệ thống ăn dưa, không rành mấy chuyện này.】
Hoàng hậu và các quý nữ đều đảo mắt tìm nơi phát ra tiếng nói. Nhưng nhìn mãi cũng chẳng ai thấy người mở miệng, khiến ai nấy âm thầm sợ hãi – chẳng lẽ mắc chứng ảo giác kỳ lạ? Nếu để lộ ra ngoài, cơ hội làm Thái tử phi coi như mất.
Thế là, mọi người im lặng tiếp tục viết.
Giang Nguyệt Dạng lại bảo: 【Vậy ngươi kể ta nghe chuyện “dưa” nào đó, xem có bớt đau đầu để nhớ ra câu thơ nào không.】
Hệ thống cười hắc hắc: 【Thấy cô nương đối diện không? Đó là cháu gái Lễ Bộ Thượng thư, ngoài mặt dịu dàng đoan trang, nhưng thực ra tính tình như mẫu dạ xoa, thường đánh tỳ nữ đến thương tích đầy mình.】
Giang Nguyệt Dạng tròn mắt nhìn sang Lâm Uyển Nhi: 【Không thể nào? Tàn nhẫn vậy sao? Mẫu thân ta còn nói Hoàng hậu định chọn nàng làm Thái tử phi, người thế này mà làm mẫu nghi thiên hạ được ư?】
Tiếng lòng của nàng vang lên rõ mồn một trong tai Hoàng hậu và mọi người.
Có người ngạc nhiên, có kẻ mừng thầm. Ai cũng hiểu, Lâm Uyển Nhi vốn là đối thủ lớn nhất trong việc tranh ngôi vị Thái tử phi, nay hình tượng sụp đổ trước Hoàng hậu thì chẳng khác nào bị loại.
Lâm Uyển Nhi mặt cắt không còn giọt máu, tay cầm bút run rẩy. Trước ánh mắt khác thường của mọi người, nàng suýt nữa mất bình tĩnh, nhưng vẫn gượng dậy nói:
“Hoàng hậu nương nương, thần nữ…”
Hoàng hậu mỉm cười cắt lời: “Lâm cô nương sắc mặt kém, hẳn là không khỏe. Người đâu, đưa nàng về phủ nghỉ ngơi.”
Câu này chẳng khác nào tuyên bố con đường làm Thái tử phi của Lâm Uyển Nhi chấm dứt tại đây.
Ra khỏi điện, nàng còn hung hăng trừng Giang Nguyệt Dạng một cái.
Giang Nguyệt Dạng ngơ ngác: 【Ta có chọc gì nàng đâu? Quả nhiên tính tình chẳng tốt chút nào.】
【Đúng vậy, dưa của ta quả nhiên là thật.】 – hệ thống đáp.
Khi Giang Nguyệt Dạng ngẩng lên, liền nhận ra ai nấy đang nhìn mình.
【Sao họ cứ nhìn ta vậy? Mặt ta dính gì à?】
Mọi người lập tức quay đi, giả như không có chuyện gì.
Trưởng công chúa định hỏi làm sao nàng biết chuyện Lâm Uyển Nhi đánh tỳ nữ, nhưng Hoàng hậu đã kịp ngăn lại, chuyển đề tài:
“Các vị cô nương, thơ mẫu đơn làm tới đâu rồi?”
Các quý nữ đồng loạt nâng giấy lên: “Thần nữ xin nương nương chỉ giáo.”
Chỉ còn Giang Nguyệt Dạng ngồi không, lạc nhịp hoàn toàn.
Hoàng hậu chú ý đến nàng, liền hỏi: “Ngươi là con gái nhà ai?”
Giang Nguyệt Dạng vội hành lễ: “Thưa nương nương, thần nữ Giang Nguyệt Dạng, là nữ nhi Hộ Bộ Thượng thư.”
Hoàng hậu nhớ ra lời đồn nàng thân thể yếu, ít khi ra ngoài. Hôm nay vào cung chắc cũng do cha mẹ khó từ chối thánh ý. Nhưng nhìn nàng khí sắc hồng hào, bà ngờ rằng không phải bệnh tật mà là… tiếng lòng không giấu được.
“Nghe nói Giang cô nương thân thể yếu đuối, nay đã khá hơn chưa? Có cần bổn cung sai Thái y khám qua?”
*Chú ý: