Hệ thống hắng giọng, đợi Giang Nguyệt Dạng ăn uống no nê rồi mới chậm rãi nói tiếp: 

【 Vị Hoàng đế bệ hạ này của các cô, đừng thấy ngài ấy quyền khuynh thiên hạ, uy phong lẫm lẫm, thật ra thì… ngài ấy sợ vợ lắm! 】 

【 Sợ vợ? Sợ nương tử? 】 Đôi mắt Giang Nguyệt Dạng sáng lấp lánh, 

【 Tiểu Dưa, ngươi chắc chắn không phải đang đùa ta đấy chứ? 】 

【 Ta nào dám đùa. Đêm qua Hoàng đế bị Hoàng hậu nương nương đạp xuống giường đấy! Hoàng hậu nương nương bảo ngài ấy “cút”, ngài ấy bèn hềnh hệch lăn một vòng trên đất, rồi tự mình ôm chăn ra tẩm cung của Hoàng hậu nương nương trải chiếu nằm cả đêm. 】 

Những người có mặt ở đó, ai nấy đều lén lút đưa ánh mắt khác thường về phía Hoàng đế bệ hạ. Thì ra Hoàng đế bệ hạ của bọn họ lại buồn cười… lại mặt dày đến thế sao? 

Nguyên Đế đưa ánh mắt sắc bén đảo quanh một vòng, chỉ thấy tất cả mọi người đều hơi cúi đầu, không ai nói gì. Vậy những âm thanh vừa nãy là sao? Lại còn chuyện riêng của hắn và Hoàng hậu, tại sao người đó lại biết được? 

“Thái tử, con có nghe thấy âm thanh gì không?” Hoàng đế nghiêng đầu hỏi Thái tử điện hạ ở bên cạnh. 

Thái tử điện hạ ngập ngừng nói: “Phụ hoàng, nhi thần… nhi thần nghe thấy có người nói đêm qua ngài ở tẩm cung của mẫu hậu… trải chiếu…” 

“Thôi được rồi.” Nguyên Đế ngắt lời hắn. Đúng lúc hắn định xem xét kỹ lưỡng xem rốt cuộc là ai đang nói chuyện, thì âm thanh đó lại vang lên. 

【 Sợ vợ là có tiền đồ, không có gì mất mặt. Nhưng mà ta tò mò, vì sao Hoàng đế bệ hạ lại cãi nhau với Hoàng hậu nương nương thế nhỉ? Hoàng hậu nương nương nổi tiếng hiền lành, bệ hạ có thể chọc giận nàng ấy thì cũng “ghê gớm” thật. 】

 Nguyên Đế: “…” 

Hắn có dự cảm chẳng lành, bèn vội vàng tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, muốn ngăn người đó nói tiếp. Hoàng hậu nương nương cũng muốn ngăn cản, tiếc là đã không còn kịp nữa rồi. 

【 Có chút không phù hợp với trẻ con, ký chủ có chắc muốn nghe không? ] 

Không phù hợp với trẻ con? Trong đầu các quý nữ ở đây đều hiện lên bốn chữ này, và một cảm giác kích động khó tả dâng lên. Các nàng dường như biết sắp được nghe chuyện gì rồi. 

【 Không phù hợp với trẻ con à? Vậy càng phải nghe! 】

 Giang Nguyệt Dạng hắc hắc cười gian. 

【 Vị Hoàng đế bệ hạ này của các cô chê Trưởng công chúa nghịch ngợm quá, không đủ đáng yêu, nên muốn cùng Hoàng hậu nương nương sinh thêm một cô con gái nữa. 】

 Trưởng công chúa: Hả, chuyện của ta à?

【 Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Hoàng hậu nương nương không muốn sinh sao? 】 

【 Chuyện đó thì không hề. 】 

Hệ thống tiếp tục kể:

【 Hoàng hậu nương nương cũng cảm thấy Trưởng công chúa quá nghịch ngợm, cũng muốn có thêm một tiểu công chúa nữa. 】 

Trưởng công chúa nghe vậy, hừ một tiếng với Hoàng hậu nương nương, “Mẫu hậu!” 

Hoàng hậu nương nương lúng túng kéo khóe môi, định mở miệng ngăn Giang Nguyệt Dạng đừng nói chuyện với “tiểu dưa” kia nữa. 

Nào ngờ, Trưởng công chúa đang giận dỗi lại cầm lấy một quả nho, dịu dàng đút vào miệng Hoàng hậu nương nương, “Mẫu hậu, người xem hiện tại nhi thần còn nghịch ngợm không?” 

Nguyên Đế nghe được lời này, liền hỏi: “Con… các ngươi cũng có thể nghe thấy sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” 

Trưởng công chúa gật đầu, cố nén cười nói: “Tất cả mọi người đều có thể nghe thấy. Phụ hoàng, ngài mất mặt rồi!” 

Bên kia, hệ thống tiếp tục câu chuyện: 

【 Phu thê đồng lòng, liên tục nỗ lực mấy ngày. 】 

【 Bệ hạ lớn tuổi rồi, liệu còn sinh được không nhỉ? 】 

Nguyên Đế đã "lớn tuổi": “…” 

Hắn mới hơn bốn mươi, thật sự già lắm sao? Không đúng, bây giờ điều quan trọng không phải chuyện này, mà là những chuyện phòng khuê của hắn và Hoàng hậu có thể bị mang ra nói bừa bãi thế sao? 

Trẫm muốn tru di cửu tộc nàng ta! 

Khốn kiếp, ánh mắt của mấy cô nương này không đúng, mặt còn đỏ ửng, bọn họ quả thực đã nghe thấy! 

Các quý nữ trong lòng hoang mang bất ổn, biết được những bí mật này, liệu bệ hạ có giết người diệt khẩu không? 

【 Sinh thì chắc chắn là sinh được, chỉ là hơi “lực bất tòng tâm” một chút. Hoàng hậu nương nương thấy thể nghiệm không tốt, liền một cước đạp ngài ấy xuống giường. 】 

【 Ha ha ha ha… Mới có mấy ngày mà bệ hạ đã không được, vậy làm sao sủng hạnh ba ngàn giai lệ trong hậu cung được đây? 】 

Tiếng cười của Giang Nguyệt Dạng giống như một tảng đá lớn đè nặng lên đầu Nguyên Đế, trước mắt hắn còn không ngừng lướt qua ba chữ "không được”Sắc mặt Nguyên Đế khi xanh khi đỏ, hận không thể tóm cổ người đang nói chuyện kia ra mà phanh thây xẻo thịt. 

Thế nhưng, đúng lúc này, hệ thống lại nói thêm: 

【 Vị Hoàng đế này của các cô thật mâu thuẫn. Vừa chung tình lại vừa đa tình! Trong lòng rõ ràng chỉ yêu một mình Hoàng hậu nương nương, thế mà lại sủng hạnh hết nữ nhân này đến nữ nhân khác. Cuối cùng, không làm được “mưa móc thấm đều”, lại còn bị “cắm sừng” một bãi cỏ xanh mơn mởn trên đầu. 】

【 Cái gì! Bệ hạ bị cắm sừng? Nương nương nào lại gan to tày trời như vậy? 】 Giang Nguyệt Dạng kinh hãi!

 Nguyên Đế vốn đang muốn giết người, nghe thấy chuyện mình bị cắm sừng, tạm thời gác lại ý định đó. Hắn cũng muốn biết, rốt cuộc là ai to gan lớn mật đến mức dám đội nón xanh lên đầu hắn. 

Lòng hiếu kỳ của các quý nữ cũng bị khơi dậy. Dù sao thì cũng đã nghe nhiều chuyện không nên nghe rồi, nghe thêm vài câu nữa cũng chẳng khác gì. 

Hơn nữa, các nàng đều là con gái của đại thần, bệ hạ cũng không thể nào giết hết được. Huống hồ, người nói đâu phải là các nàng! 

Hệ thống nói: 

【 Vị Hoàng đế này của các cô không những bị đội nón xanh, mà còn nuôi con của người ta bao nhiêu năm nay. 】

 Mọi người thầm than, vị nương nương kia e là lành ít dữ nhiều.

 Bị người khác cắm sừng, là đàn ông thì ai cũng không nhịn được, huống hồ lại là một người có thể hiệu lệnh thiên hạ như Nguyên Đế. 

Lúc này, sắc mặt Nguyên Đế đã khó coi đến cực điểm, nhưng vẫn cố đè nén cơn giận đang bùng lên để tiếp tục lắng nghe. 

【 Tiểu dưa, quả dưa cấp độ này, chúng ta thật sự có thể ăn không? Lỡ như bệ hạ biết được, ta chắc chắn chết không có chỗ chôn. 】

 Không nói? 

Khuyên ngươi hãy cẩn thận! 

Nếu không nói, trẫm sẽ cho ngươi chết còn thảm hơn cả chết không có chỗ chôn! 

Hệ thống ở trong ý thức lườm nguýt nàng: 

【 Vị Hoàng đế này của các cô bị cắm sừng mười mấy năm mà còn không biết, làm sao biết được chúng ta đang nói gì. 】 

【 Phải ha, vậy ngươi nói tiếp đi, vị nương nương đó là ai? Gian phu lại là ai? 】 

【 Là Hoàn Tần nương nương và Lư Thái y của Thái Y Viện. 】 

【 Hoàn Tần nương nương sao? Hoàn Vương là con hoang sao? 】

 Mắt Giang Nguyệt Dạng lộ vẻ tiếc nuối.

【 Nếu bị bệ hạ phát hiện, hai mẹ con họ đều phải chết. Hoàn Vương đẹp trai như vậy mà chết thì tiếc lắm. 】

 Nguyên Đế: Tại sao sự chú ý của ngươi lúc nào cũng đặt trên mặt đàn ông vậy? Chuyện đó quan trọng sao? Ông sắp mất hết mặt mũi rồi. 

【 Không phải, Thập Nhất công chúa mới là con hoang. Hoàn Vương không phải do Hoàn Tần nương nương sinh, hắn là…】 

“Giang cô nương.” Hoàng hậu nương nương đột nhiên lên tiếng, kịp thời ngắt lời hệ thống. 

Giang Nguyệt Dạng vội vàng đứng dậy, “Thần nữ có mặt.”

 “Bổn cung suýt nữa quên mất, phần thưởng của ngươi còn chưa đưa.” Hoàng hậu nương nương cười tủm tỉm nhìn nàng:

 “Thượng cô cô, còn không mau mang phượng trâm tới đưa cho Giang cô nương.” 

“Vâng, nương nương.” 

Giang Nguyệt Dạng nhận lấy phượng trâm từ tay Thượng cô cô, sau đó quỳ gối hành lễ với Hoàng hậu nương nương, 

“Tạ ơn nương nương ban thưởng.” 

【 Oa nga ~ cây phượng trâm này đẹp quá đi! Nhìn thôi đã thấy rất quý giá rồi! Tiếc là không bán được. 】

 Hoàng hậu nương nương: “…”

 Nguyên Đế: Tìm thấy ngươi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play