Hai đầu mày Tần Mạn Kiều nhăn lại, trong lòng nổi lên vô vàn áy náy.

Hóa ra những tốt đẹp của nàng bây giờ, trong mắt hắn, đều chỉ là một hồi ngụy trang.

Nàng muốn về bên nhà ngoại ở Hà Thành, cho nên dọc theo đường này, hắn đều cho rằng nàng đang tận lực lấy lòng.

Nhưng Tần Mạn Kiều không trách hắn, ngược lại, càng thêm vì bản thân lúc trước quá tùy hứng mà đau lòng cho nam nhân này.

Chỉ có người bị thương trăm ngàn lỗ thủng, mới có thể kìm nén, cẩn thận như vậy.

Nàng nâng hai tay lên, cũng ôm chặt lấy cả người hắn, dùng hành động đáp lại hắn.

Bởi vì lời nàng nói, cho dù nói nhiều hơn nữa, thì trong mắt Sở Nghiêu, cũng chỉ là vì đạt được mục đích nào đó, dự mưu hoang ngôn mà thôi!

Thật xin lỗi!

Nàng sẽ dùng quãng đời còn lại, thay đổi bản thân, để hắn và mình chân chính tâm ý tương thông.

Ra khỏi thành, xe ngựa dừng lại chỗ giao lộ.

Sở Nghiêu vẫn không có thả ra, hắn nhẹ giọng căn dặn bên tai nàng, “Ăn uống cho ngon, đừng chạy loạn khắp nơi.”

“Được!”

“Đừng đuổi người của cô đi, để bọn họ ở lại bảo vệ nàng!”

“Nhưng mà, điện hạ….”

“Bên cạnh cô có người bảo vệ.”

“Ừm!” Tần Mạn Kiều nhẹ nhàng gật đầu.

Sở Nghiêu ôm nàng, cuối cùng mới hơi chút buông lỏng.

Tần Mạn Kiều cho là hắn chuẩn bị thả nàng ra, thì Sở Nghiêu lại cúi đầu xuống, hôn sâu lên cánh môi nàng.

Nàng cảm giác, Sở Nghiêu càng ngày càng dính người.

Thật lâu, Sở Nghiêu mới thả nàng ra, nàng đang chuẩn bị đưng lên, thì hắn đã đè lên người nàng dặn, “Cô cưỡi ngựa, xe ngựa để cho nàng, cô đi xe ngựa không quen.”

Nói xong, còn không đợi Tần Mạn Kiều phản ứng lại, Sở Nghiêu đã nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống, tiếp đó đứng dậy, bước nhanh ra ngoài xe.

Tần Mạn Kiều vén rèm nhìn ra bên ngoài, Sở Nghiêu đã ngồi lên ngựa của hắn.

Hắn kéo chặt dây cương, đi tới trước cửa sổ, hai người liếc nhau một cái, hắn liền cưỡi ngựa rời đi.

Tần Mạn Kiều nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút không nỡ, muốn theo hắn đi Từ Thành, sợ hắn gặp phải chuyện gì tại Từ Thành.

“Tam ca, tam ca, tam ca” Nàng ghé vào cửa sổ, hô to vài tiếng.

Tần Thiên Lễ chạy nhanh tới, hỏi, “Muội muội, sao thế?”

“Nhanh, huynh đi cùng Thải Tử, Thái Tử nói Từ Thành đang mất mùa, muội nghĩ hẳn là cần chi viện tài chính, huynh suy nghĩ một ít biện pháp, điều chút vật tư qua, chớ đi theo muội.”

“Nhưng Thái Tử bảo ta theo muội đến Hà Châu mà.”

“Thái Tử phái ảnh vệ đi theo bảo vệ muội với nương rồi, cũng không cần có huynh, huống chi, đây là đất thái bình dưới chân thiên tử, không gặp phải chuyện gì đâu, huynh đi nhanh đi.”

Lúc này, Trương Thị ở xe ngựa phía sau đã đi xuống, gặp bộ dạng nóng nảy của Tần Mạn Kiều liền hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Từ Thành mất mùa, muội muội muốn con đi qua giúp Thái Tử.”

“A, là vậy à, vậy đích xác nên đi giúp đỡ, nhà chúng ta có ngân lượng, con nhanh chóng về kinh điều chút vật tư đi Từ Thành, chớ đi theo nương.” Trương Thị cũng đứng về phía Tần Mạn Kiều.

Trương Thị là con gái nhà thương gia, Trương gia ở Hà Châu có thể được xem là nhà giàu nhất, Trương Thị cũng nguyện ý dâng một phần sức mọn giúp đỡ lúc nước nhà nguy cấp/

Hương chi, người kia còn sắp trở thành con rể của mình.

Tần Thiên Lễ nghe được lời mẫu thân, liền không còn do dự nữa, dắt ngựa nói, “Vậy con về kinh trước, đợi hai người đến Hà Châu rồi nhớ gửi cái tin cho đại ca, con về nhà sẽ hỏi.”

“Được!”

“Nương, A Hạo, hai người lên xe ngựa này đi.” Tần Mạn Kiều nói.

Trương Thị với Tần Thiên Hạo liền lên chiếc xe ngựa Tần Mạn Kiều đang ngồi, đi tới Hà Châu.

Hoàng Cung,

Sở Thân vết thương đầy mình, được khiêng vào Điện Minh Thiên.

Hoàng Hậu khóc lóc đi vào Điện Minh Thiên, Minh Tông Đế lập tức cau mày, nhất thời không nhận ra tam nhi tử bị đánh sưng mặt mũi, đang nằm trên cáng kia là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play