“Hoàng hậu!” Minh Tông Đế buông tấu chương trong tay xuống, lông mày cau lại, ngữ khí cứng lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì, hắn là ai, sao lại bị thương thành như thế?”
Hoàng hậu Liêu liếc nhìn con mình, khóc càng lớn hơn, “Hoàng Thượng, người nhìn kỹ lại một chút, hắn chính là Thần Nhi, Thần Nhi a!”
“Thần Nhi!” Đáy mắt Minh Tông Đế lóe lên vẻ kinh ngạc, tấu chương trong tay cũng trong nháy mắt được thả xuống, giơ ngón tay chỉ hướng Sở Thần, “Là ai lớn mật như thế, đánh Thần Nhi thành ra như vậy?”
“Phụ hoàng, nhi thần khấu kiến phụ hoàng!” Sở Thần hé miệng, nhưng hắn vừa nói, cả miệng và mặt liền đau rát.
Điều này càng khiến cho Sở Thần ghi hận Thái Tử thêm.
Hoàng Hậu Liêu cực kỳ đau lòng: “Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ thay Thần Nhi nha, tối hôm qua thần thiếp xuất cung trong đêm, cũng chính là bởi vì Thần Nhi bị người dùng bao tải chụp đầu, hành hung một trận.”
“Thần thiếp biết mỗi ngày Hoàng Thượng đều trăm công nghìn việc, bề bộn chính sự, không dám nói cho Hoàng Thượng, nên mới để Thần Nhi ở lại phủ dưỡng thương.”
“Nhưng thần thiếp không ngờ tới, ban ngày hôm nay, lại có người lén xông vào Thần Vương Phủ, hành hung Thần Nhi thêm lần nữa, La quản gia phục dịch trong phủ cũng sống sờ sờ bị đánh chết.”
“Thái Y nói, trước ngực Thần Nhi gãy mất ba cái xương sườn, hai đùi cũng bị đánh gãy, tay phải gãy xương nghiêm trọng, thần thiếp không có cách nào, mới nhấc Thần Nhi vào cung.”
“Thần thiếp sợ người kia lại tới lần nữa, trực tiếp đánh chết Thần Nhi a!”
“Ầm!” Minh Tông Đế phẫn nộ vỗ bàn, “Lý nào lại vậy! Rốt cuộc là kẻ nào lớn mật, không để nhi tử của trẫm vào mắt?”
“Là hoàng huynh Thái, Thái Tử!” Sở Thần nhịn đau, nói rõ từng chữ.
Minh Tông Đế biến sắc, “Thái Tử? Sao có thể là Thái Tử?”
“Hoàng Thượng, thần thiếp không dám nói cho người, gần đây Tần gia có chút náo loạn, chính là vị hôn thê của Thái Tử do ngài khâm điểm.”
“Không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì, một bên nắm lấy Thái Tử, sau lưng lại mê hoặc Thần Nhi, khiến cho huynh đệ hai người ra tay đánh nhau.”
“Không có khả năng!” Sức khỏe Minh Tông Đế không tốt, có nhiều chuyện chính vụ đều giao cho Thái Tử.
Chuyện bên ngoài cung, cũng phải thông qua Thái Tử mới có thể truyền đến bên tai Minh Tông Đế.
Cho nên, ông cũng không biết những chuyện đang sôi sùng sục trong kinh.
Hoàng Hậu Liêu gạt lệ khóc nói: “Hoàng thượng, nếu như ngài không tin, tìm người hỏi một chút là biết, chuyện này Thái Tử luôn một mực đè lại, thần thiếp cũng biết thân thể người không tốt, không dám nhắc tới, nhưng mà Thần Nhi bị đánh trọng thương, thần thiếp không thể không tìm đến hoàng thượng a!”
Minh Tông Đế nhíu chặt mày: “Đi Đông Cung gọi Thái Tử tới, trẫm muốn đích thân hỏi một chút.”
Chu công công “Dạ!” một tiếng, liền giương phất trần đi nhanh ra Điện Minh Thiên.
Ước chừng nửa canh giờ, Chu công công dẫn theo công công bên người Thái Tử - Tiểu Phương Tử đến đại điện.
Tiểu Phương Tử quỳ xuống đất, hành lễ.
Minh Tông Đế nhíu mày, “Thái Tử đâu?”
“Hồi Hoàng Thượng, trời còn chưa sáng Thái Tử điện hạ đã xuất cung tìm Trung Vũ tướng quân, thương nghị chuyện nạn đói ở Từ Thành, lúc này sợ là đã rời kinh, đến Từ Thành rồi ạ.”
“Thái Tử điện hạ sợ Hoàng Thượng biết người không ở trong hoàng cung, khiến Hoàng Thượng lo lắng an nguy điện hạ, nên để nô tài ở lại Đông Cung, Thái Tử điện hạ nói, nếu như Hoàng Thượng tìm, thì nói cho Hoàng Thương.”
“Chuyện ở Từ Thành, Hoàng Thượng chớ nên phí sức, hết thảy đã có điện hạ, Thái Tử điện hạ còn nói, cũng đã đến lúc nên thay hoàng thượng phân ưu, Hoàng Thượng cứ an tâm ở tại Kinh chờ người.”
Minh Tông Đế vốn muốn tìm Thái Tử tra hỏi, nhưng bây giờ nghe được Tiểu Phương Tử trình bày một phen, lòng ông liền có nhiều hơn một tia khoan dung và xúc động với Thái Tử.
Thái Tử mà ông bồi dưỡng, quả nhiên hiểu chuyện lại tri kỷ hơn so với các hoàng tử khác.
Mà lại nói, Thái Tử cũng không hề để lại chứng cứ…..