Trương Thị cười nhẹ nói, “Đã nói con lo học nữ công từ sớm rồi, bây giờ mới lo ôm chân phật!”
“Nương, nương nhất định phải giúp con nha!” Tần Mạn Kiều ôm lấy cánh tay của Trương Thị nũng nịu.
Trương Thị chọc nhẹ vào trán nàng, “Yên tâm đi, nương dạy con, nhưng đừng quá ép buộc bản thân, Thái Tử không thiếu mặc, con có thể thêu cái khăn hoặc túi là được, hắn có thể đeo theo bên người.”
“Nương, con thử trước một chút.”
Tần Mạn Kiều cúi đầu, tay nhỏ mảnh khảnh vuốt ve tấm vải.
Trương Thị để người ôm những xấp vải đã chọn xong lên xe.
Lúc Tần Mạn Kiều trở lại xe ngựa, thì Sở Nghiêu vẫn là dáng vẻ đoan chính ngồi ở nơi đó.
“Chọn xong rồi?” Tâm trạng Sở Nghiêu rất tốt, kéo nàng ngồi vào trong lòng mình.
Tần Mạn Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hai đầu lông mày giãn ra, nét mặt nhẹ nhàng thoải mái, hoàn toàn không còn những phiền muộn lúc trước.
Nàng đánh bạo nâng tay bóp khuôn mặt anh tuấn của hắn, hỏi, “Điện hạ, ngài đang cười à?”
“Ừm!” Hắn cụp mắt, tâm trạng thật sự rất tốt, cũng nguyện ý mở lòng trò chuyện với nàng, “Kiều Kiều!”
Hắn ôm sát eo nàng, “Cô, phải ra khỏi thành.”
“A!” Đột nhiên hắn nói một câu như vậy, khiến Tần Mạn Kiều rất bất ngờ.
Nàng gật đầu nói, “Vâng, điện hạ nói sao thì là thế ấy, nhưng mà, điện hạ ra khỏi thành làm gì?”
“Từ Thành mất mùa, nhiều nạn dân dẫn phát bạo động, cô muốn đích thân đi xem một chút, Từ Thành cách Hà Châu rất gần, sắp tới chỉ sợ có không ít nạn dân tràn vào Hà Châu, nàng đến bên chỗ ngoại tổ phụ, chớ có đi dạo lung tung khắp nơi.”
Âm thanh Sở Nghiêu rất nhẹ nhàng, rất trầm, lại có mấy phần nhu hòa.
Tần Mạn Kiều cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi nàng trọng sinh, hắn nói chuyện nhiều nhất.
Hắn nhìn nàng cười, không tự chủ được mà nghiêm túc, “Không cho cười, cô nói là nghiêm túc.”
“Ách!”
Nụ cười trên mặt Tần Mạn Kiều lập tức cứng lại.
Lúc này, lại nghe được âm thanh nặng nề của Sở Nghiêu: “Những nạn dân kia ngủ ngoài trời, thiếu ăn thiếu mặc, dễ làm ra những chuyện quá khích, tình huống bên phía Từ Thành không được tốt lắm.”
Hoàn toàn chính xác, nếu như tình huống có thể cứu vãn được, thì cần gì Thái Tử điện hạ phải tự mình đi một chuyến?
Nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.
Tần Mạn Kiều lập tức khẩn trương, “Vậy ngài nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt.”
“Cô biết võ!”
Tần Mạn Kiều nghe ba chữ như thế, không nhịn được bật cười, “Cũng không phải là đi đánh nhau.”
“Ý của cô là, nếu như có xảy ra chuyện, cô cũng chạy nhanh hơn nàng!”
Tần Mạn Kiều: “….”
Nàng không ngờ tới, hắn lại là kiểu Thái Tử như vậy!
Làm sao trước đó nàng không có phát hiện ra, Sở Nghiêu cũng có lúc khôi hài như vậy chứ.
“Ngài sẽ không chạy!”
“Sao nàng biết được?” Bàn tay Sở Nghiêu dán trên lưng của nàng, rất hưởng thụ cảm giác cùng nàng nói chuyện như vậy.
Tần Mạn Kiều tựa vào ngực hắn, nhẹ tay chọc chọc ngực trái hắn mấy cái, “Ngài là Thái Tử điện hạ lòng mang quốc nghiệp, yêu dân như con!”
Lông mày Sở Nghiêu dãn ra mấy phần, giơ tay lên, ôn nhu vuốt ve tóc mai bên tai nàng, khi nhìn nàng, cũng phát ra thâm tình nhu hòa.
Tần Mạn Kiều lúc này, giống như một con mèo con, hiền lành đáng yêu.
Nàng…..
Sở Nghiêu hơi thất thần.
Hình như nàng thay đổi rồi.
Bây giờ nàng quá nghe lời, quá ngoan ngoãn, quá hiền hòa.
Nhưng không thể không nói, nàng như vậy, rất làm người khác ưa thích.
Hắn đột nhiên ôm chặt nàng, âm thanh có chút kìm nén mà thấp thỏm, “Hãy cứ luôn như vậy nhé!”
Thân thể Tần Mạn Kiều cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, “Ngài, ngài nói cái gì?”
“Cho dù là lừa cô…..”