Tần Nguyệt Hề từ trong đám người chạy ra, quỳ xuống đất, bắt được quần áo của Bình Chương Vương, khóc ròng nói: “Cha, Nguyệt Hề biết sai rồi, cầu ngài đừng đuổi nữ nhỉ ra khỏi phủ, Nguyệt Hề có lỗi với ân dưỡng dục của cha mẹ, xin lỗi Lục muội muội.”
Bình Chương Vương nhíu mày lại, cúi đầu nhìn Tần Nguyệt Hề bên chân.
Liên quan tới chuyện xảy ra ở Từ Thành, ngoại trừ những việc xảy ra ở bên ngoài, Bình Chương Vương cũng không biết “bệnh” của Tần Mạn Kiều, là do Tần Nguyệt Hề tạo thành.
Cho nên, đối với Tần Nguyệt Hề, vẫn là lưu lại một chỗ trống.
Hắn tự tay, đang muốn đỡ Tần Nguyệt Hề từ dưới đất đứng lên, nhưng mà, Trương Thị đã phẫn nộ quát: “Tần Kiến Chương, ông dám dìu nó vào phủ cho ta thử xem.”
Tay Bình Chương Vương có chút dừng lại, quay đầu nhìn Trương Thị, “Phu nhân, bây giờ Nguyệt Hề đã biết sai rồi, cũng không thể để nó không thanh không bạch như vậy gả vào Thần Vương Phủ được. Nó làm ầm ĩ như vậy, không phải cũng đều vì hài tử sao? Bây giờ đứa trẻ sinh non, bà cần gì phải hùng hổ dọa người như thế?”
Trương Thị hít vào một ngụm khí lạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play