Đợi đến khi Sở Thần lăn xuống tới cuối, Sở Nghiêu mới tiêu sái dắt tay Tần Mạn Kiều, đi tới trước mặt Sở Thần, nói từng câu từng chữ: “Tự mình chuốc lấy cực.”“Ngươi…”
Sở Thần ngẩng đầu, chỉ tay vào Sở Nghiêu, nhưng Sở Nghiêu đã đi lướt qua người hắn.
Xe ngực không chút nao núng rời khỏi cửa cung, Tần Mạn Kiều rúc vào trong ngực Sở Nghiêu nói: “Sở Nghiêu, thật xin lỗi.”
Đôi lông mày Sở Nghiêu nhăn lại, đưa tay nâng cằm nàng lên, “Vì sao lại nói câu này?”
“Nếu như không phải Liêu hoàng hậu một lòng muốn đưa ta vào chỗ chết, thì hôm nay Ngọc Quỳnh Lâu cũng sẽ không bị tổn hại, trong lòng ta rất áy náy, ngài yên tâm, sau này ta sẽ để tam ca làm từ thiện nhiều chút, chuẩn bị sửa chữa và chế tạo lại một pho tượng khác, nhất định sẽ để tượng mẫu hậu ngài khôi phục lại như lúc ban đầu.”
“Mẫu hậu ngài?”
“A?” Nàng hơi hơi sửng sốt một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play