Hứa Huấn là một người thực hiện nhiệm vụ đi khắp các thế giới trong sách. Nhiệm vụ của anh là cứu vớt các nhân vật phản diện trước khi họ hắc hóa, thay đổi quỹ đạo cuộc đời của họ để họ không trở thành kẻ ác nữa.

Hiện tại, theo thông báo của hệ thống, cậu bé ở ban công đối diện chính là Hoắc Cảnh Châu, nhân vật phản diện của thế giới này.

Đây là thế giới được tạo ra từ một cuốn truyện trinh thám. Hoắc Cảnh Châu là hung thủ của nhiều vụ án mạng, hắn gây án mà không để lại bất kỳ manh mối nào và có khả năng chống điều tra cực kỳ mạnh. Dù nhân vật chính là một thám tử hình sự được mệnh danh là “khắc tinh của tội ác”, cũng không thể bắt được hắn.

Mãi đến cuối truyện, sau khi Hoắc Cảnh Châu vô tình cứu một đứa trẻ tại hiện trường gây án và để lại manh mối, nhóm của nhân vật chính mới tìm ra hắn.

Trong truyện, Hoắc Cảnh Châu đã thực hiện 56 vụ án mạng, với tổng cộng 84 nạn nhân. Tất cả các nạn nhân, cả nam lẫn nữ, đều có một điểm chung duy nhất: họ là những kẻ gây ra bạo lực gia đình nghiêm trọng.

Sau vụ án thứ ba, nhóm nhân vật chính đã phác họa được một phần thông tin về hung thủ: là nam giới, có thể từng là nạn nhân của bạo lực gia đình, nên mới căm ghét những kẻ bạo hành đến vậy. Hầu hết các nạn nhân đều chết một cách đau đớn. Vì hiện trường được xử lý rất sạch sẽ, thậm chí một số thi thể còn bị lột da róc xương bằng thủ thuật chuyên nghiệp, họ phán đoán hung thủ có chỉ số thông minh rất cao, địa vị xã hội không thấp, có khả năng là bác sĩ phẫu thuật hoặc người làm nghề mổ xẻ.

Khi sàng lọc hung thủ, họ cũng đi theo hướng này, nhưng những người từng là nạn nhân bạo lực gia đình trên thế giới này quá nhiều. Hơn nữa, các vụ án xảy ra ở nhiều thành phố khác nhau, khiến họ không thể khoanh vùng được hung thủ.

Bên cạnh đó, họ chỉ có thể thu thập thông tin về các nạn nhân bạo lực gia đình đã từng báo án. Còn rất nhiều nạn nhân khác lặng lẽ chịu đựng, chưa bao giờ lên tiếng, nên không ai biết họ đã phải trải qua những gì. Thậm chí có những kẻ bạo hành bên ngoài lại mang hình tượng người tốt, chỉ về nhà mới lộ ra bộ mặt quỷ dữ. Điều này khiến các nạn nhân dù cầu cứu cũng bị hiểu lầm là nói xấu, và còn bị khuyên phải biết điều hơn.

Trong hoàn cảnh đó, việc tìm ra một hung thủ phù hợp với phác họa của họ chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Hoàn cảnh của Hoắc Cảnh Châu phần lớn giống với suy đoán của nhóm nhân vật chính: là một nạn nhân của bạo lực gia đình và rất thông minh. 

Tuy nhiên, có một vài chi tiết mà nhóm nhân vật chính không hề biết trước khi bắt được hắn.

Hoắc Cảnh Châu được vợ chồng họ Hoắc nhận nuôi vì họ không thể có con. Cuốn truyện không đề cập liệu cậu bé là bị bắt cóc hay được nhặt về.

 Sau khi nhận nuôi, cặp vợ chồng họ Hoắc bất ngờ có con ruột. Nhưng vì nhiều lý do, họ không thể vứt bỏ Hoắc Cảnh Châu. Thế là Hoắc Cảnh Châu, kẻ bị coi là gánh nặng, đã trải qua một tuổi thơ bi kịch dưới tay gia đình ba người này, dẫn đến việc cậu hắc hóa.

Cậu căm hận sâu sắc gia đình bố mẹ nuôi và tất cả những kẻ gây ra bạo lực gia đình. Khi có khả năng, cậu bắt đầu con đường trả thù. Kẻ đầu tiên mà cậu ra tay chính là gia đình bố mẹ nuôi.

Với đầu óc thông minh, Hoắc Cảnh Châu đã khiến cái chết của gia đình bố mẹ nuôi giống như một tai nạn, không ai phát hiện điều bất thường. Cậu thuận lợi thừa kế tất cả tài sản của họ và dần dần mở rộng phạm vi trả thù của mình. Mỗi khi điều tra ra một kẻ bạo hành gia đình nghiêm trọng, cậu lại lên kế hoạch chi tiết để “thanh trừng” kẻ cặn bã đó.

Nhiều độc giả cho rằng Hoắc Cảnh Châu tuy là phản diện nhưng không hẳn là kẻ ác, vì hắn chỉ giết người xấu. Họ mong hắn có một cơ hội và một kết cục tốt đẹp hơn.

Ban đầu, Hứa Huấn dự định tìm cách đưa Hoắc Cảnh Châu đi trước khi cậu bé hắc hóa. Nhưng xem ra anh đến không đúng lúc lắm. 

Cậu bé đang cẩn thận rải thứ gì đó lên quần áo, biểu hiện đó không giống như đang làm việc tốt. Có lẽ cậu đã bắt đầu hắc hóa rồi.

Không biết có phải ánh mắt của Hứa Huấn quá chăm chú không, cậu bé gầy gò vừa rải xong thứ bột lên quần áo, dường như cảm nhận được có người nhìn mình từ phía sau, liền đột ngột quay đầu lại. 

Ban công trống rỗng của nhà hàng xóm, vốn đã không có người sau khi họ dọn đi, giờ lại có thêm một người.

Người kia đang ôm một chậu xương rồng lớn. 

Hứa Huấn đã đứng ở đó từ lúc nào, mắt anh dừng lại trên tờ giấy dùng để bọc đồ vật mà cậu bé đang cầm.

Đồng tử Hoắc Cảnh Châu co rút lại, bản năng giấu tờ giấy ra sau lưng. Cậu có chút bực bội vì không biết đối phương có nhìn thấy hành động của mình không. 

Ban công nhà họ Hoắc có nắng khá tốt, chỉ có ban công nhà hàng xóm là nối liền. Những người khác vào giờ này thường không xuất hiện ở đây. Nếu có, cũng không thể thấy được hành động nhỏ của cậu vì khoảng cách.

Hàng xóm bên cạnh nghe nói bị suy nhược thần kinh, không chịu nổi tiếng ồn của nhà họ Hoắc nên đã dọn đi từ một tuần trước. Đây cũng là lý do cậu dám làm chuyện này vào thời điểm này.

Hoắc Cảnh Châu không ngờ rằng đã có người chuyển đến.

 Chàng thanh niên ôm chậu xương rồng, rõ ràng là muốn đặt chậu cây ra ban công. Cậu vừa nghe thấy tiếng người trong nhà bên cạnh, nhưng vì quá tập trung nên không để ý.

Khi Hứa Huấn vẫn chưa mở lời, Hoắc Cảnh Châu chỉ mím môi, đôi mắt lộ ra vẻ căng thẳng của một đứa trẻ. Cậu đang tự hỏi nếu đối phương hỏi cậu vừa làm gì, cậu sẽ lấp liếm thế nào.

Nhưng chàng thanh niên chỉ dời mắt khỏi cậu, đặt chậu xương rồng lên bức tường thấp, rồi quay người vào nhà mà không hỏi bất kỳ điều gì.

Cậu bé đang căng thẳng thở phào nhẹ nhõm. Cậu dùng sào phơi quần áo đã xử lý, chú ý không chạm vào những thứ đã rải lên trên, sau đó quay vào phòng khách.

Phòng khách bừa bộn. Cơm cứng rơi trên sàn nhà bị người giẫm nát thành một thứ keo dính bẩn thỉu, trông rất ghê tởm. 

Ngoài ra còn có nhiều đồ đạc linh tinh khác vương vãi. Cậu phải dọn dẹp sạch sẽ trước khi họ trở về, nếu không, dù ngày mai phải đi học, người nhà họ Hoắc vẫn sẽ đánh cậu không thương tiếc.

Ở phía bên kia, sau khi đặt xong chậu xương rồng, Hứa Huấn lần lượt đặt nốt các chậu cây còn lại vào vị trí thích hợp trên ban công. Khi quay lại, anh không thấy Hoắc Cảnh Châu nữa.

Các công nhân mất gần một tiếng để sắp xếp đồ đạc xong xuôi. Sau khi Hứa Huấn thanh toán tiền, họ lễ phép chào tạm biệt và nói lần sau có cần thì cứ liên hệ, giá cả sẽ được ưu đãi. Họ vẫn nghĩ rằng một người có tiền như vậy sẽ không chịu được sự ồn ào của hàng xóm lâu, nhất là khi nhà bên cạnh trông có vẻ rất nhiều chuyện.

Hứa Huấn đứng ở cửa nhìn theo công nhân rời đi, rồi đóng cửa lại. Anh còn nhiều đồ vật khác cần sắp xếp, nhân lúc còn thời gian, anh có thể dọn dẹp một chút.

Cửa nhà anh vừa đóng lại thì cửa nhà bên cạnh cũng mở ra. Cậu bé cao khoảng một mét kéo vài chiếc túi rác màu đen đầy ắp đi ra. 

Cậu mặc một chiếc áo phông ngắn tay rộng thùng thình, vạt áo dài quá đầu gối, in hình một nhân vật hoạt hình robot. Hình in đã bong tróc gần hết, chỉ còn lại những vết ố vàng. Nhìn kỹ, trên áo còn có những vết bút mực không thể giặt sạch, chạy dài từ trước ngực ra sau lưng, như thể đã có từ lúc xuất xưởng.

Cậu bé liếc nhìn cánh cửa đóng chặt của nhà hàng xóm, im lặng kéo túi rác đi xuống lầu. 

Phía dưới lầu, cách một con phố, là một cửa hàng gà rán. Hoắc Cảnh Khâm và bố mẹ nuôi sẽ về nhà sau đó một lúc, nên cậu phải dọn dẹp nhà cửa xong và tìm chút gì đó lấp đầy bụng trước khi họ về, bằng không cậu sẽ phải chịu đói đến ngày hôm sau.

Trên đường đi, cậu gặp vài người hàng xóm. Thấy cậu, họ lập tức chú ý đến những vết thương lộ ra ngoài quần áo và lộ vẻ đồng cảm: 

“Ba mẹ lại đánh cháu à? Ôi chao, sao lại giận dữ thế, chỉ là một đứa trẻ mà họ nỡ ra tay như vậy.”

“Thật là tội nghiệp, một đứa trẻ nhỏ như thế mà họ cũng đánh được.”

“Cháu học cách nói lời hay ý đẹp với ba mẹ nhiều vào. Lần sau họ có đánh, cháu cứ khóc thật to lên.”

Ai ai cũng tỏ vẻ quan tâm, nhưng Hoắc Cảnh Châu chỉ rũ mắt xuống, không đáp lại những lời an ủi hay góp ý của những “người tốt bụng” đó.

Nhà cửa cách âm kém, người nhà họ Hoắc lại nói to, khi họ đánh mắng cậu thì cả nửa con phố đều có thể nghe thấy. Lúc đầu, có người đến khuyên can, nhưng đều bị Hoắc Thiên Hoa và Dương Tuyết Mai mắng ngược lại:

 “Chúng tôi dạy con thì liên quan gì đến bà, bà có nuôi nó một bữa không? Nếu thấy chướng mắt, thì bà mang cái thằng nhóc này về nhà nuôi đi, bằng không thì đừng lải nhải!”

Vợ chồng Hoắc Thiên Hoa là những kẻ đại vô lại, không hề nghĩ đến tình hàng xóm. Tố chất thấp hèn của họ nổi tiếng khắp khu Thanh Hoa. Hàng xóm cũng không muốn rước rắc rối vào mình nên đành thu lại lòng thương cảm. Mỗi lần nghe thấy tiếng đánh mắng, họ lại làm lơ, coi như không thấy không nghe. Chỉ thỉnh thoảng, khi gặp Hoắc Cảnh Châu một mình, họ mới an ủi và cho cậu một vài viên kẹo.

Trước kia, Hoắc Cảnh Châu từng mong có ai đó sẽ cứu cậu ra khỏi nhà họ Hoắc. Nhưng lâu dần, cậu hiểu ra rằng những người này dù có đồng cảm cũng sẽ không bao giờ đưa cậu đi, vì vậy cậu không còn hy vọng nữa.

“Nghe nói nhà bên cạnh nhà họ Hoắc lại có người chuyển đến, lần này không biết trụ được bao lâu.” Trên đường về sau khi đổ rác, cậu nghe thấy người qua đường bàn tán về hàng xóm mới.

Vợ chồng Hoắc Thiên Hoa không chỉ thích giáo huấn và đánh mắng cậu ở nhà, mà ở ngoài cũng bị mọi người ghét. Hàng xóm chuyển đến trước đây cũng vì không chịu nổi mà dọn đi không lâu. Cậu không ngờ nhà bên cạnh lại có người chuyển đến nhanh như vậy, vì nghĩ nhà đó đã trống nên mới dám rải thứ kia ra ban công.

Không biết lát nữa người hàng xóm mới có kể chuyện này cho vợ chồng họ Hoắc không.

Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của người hàng xóm mới và chậu xương rồng của anh, cậu bé nhíu mày mãi không giãn ra. 

Trong lúc suy tư, cậu đã về đến dưới lầu. Ngước lên, cậu có thể nhìn thấy hai ban công. Ban công nhà hàng xóm, vốn đã trống trơn, giờ được bày đầy chậu cây. Người hàng xóm mới đang cầm một chiếc bình tưới màu xanh nhạt tưới cây.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, chàng thanh niên ngước mắt lên, dời tầm nhìn khỏi chậu cây, rồi nhìn thẳng vào vị trí của cậu.

Hoắc Cảnh Châu không kịp né tránh, cứng đờ tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play