Ngày hè oi ả, tiếng ve râm ran kêu “Biết… biết…” trên cây càng làm không khí thêm nóng bức. Bất chợt, từ một tòa nhà cũ, tiếng quát tháo giận dữ của một người đàn ông vang lên, ai nghe cũng biết đó là một gia đình đang dạy dỗ con cái.
“Cơm nấu gì mà cứng ngắc thế này! Mày định để bọn tao gãy hết răng phải không hả?!”
“Đồ vô dụng! Cố tình lãng phí gạo đúng không? Tao nuôi mày ăn mày mặc mà đến nấu cơm cũng không xong, giữ mày lại để làm gì?!”
“Quỳ xuống! Tự đưa tay ra đây, tao thấy mấy hôm nay không đánh nên mày ngứa đòn rồi!”
Ông cụ đang ngồi hóng mát dưới bóng cây, tay phe phẩy chiếc quạt nan, giật mình đánh rơi cả quạt. Tiếng chửi mắng của người đàn ông vẫn tiếp tục, xen lẫn là giọng của một người phụ nữ khác đang thêm thắt vào.
“Làm việc cả ngày về mà không có bữa cơm tử tế, mày nhìn xem em trai gầy đi bao nhiêu rồi kìa!”
“Đáng lẽ ba mày phải đánh mày mới phải, đúng là một ngày không đánh là muốn phá nhà. Mỗi ngày đi học về làm việc nhà cũng không xong. Đáng lẽ lúc trước không nên đem mày về! Tốn công nuôi lớn bấy nhiêu!”
Ông cụ nhặt chiếc quạt lên, hoảng sợ nhìn về phía âm thanh phát ra. Xuyên qua ngọn cây, ông thấy những sợi dây điện chằng chịt và những chiếc máy điều hòa đang chạy ầm ĩ. Đây là khu tập thể cũ, các tòa nhà san sát nhau, cách âm kém.
Giữa buổi trưa, tiếng xào rau và trò chuyện từ các nhà khác cũng nghe thấy rõ, nên ông không thể xác định được đó là nhà nào.
“Chao ôi, sao lại ồn ào dữ vậy, làm tôi giật mình!” Ông cụ mắt mờ, ngẩng cổ nhìn một lúc lâu nhưng vẫn không thể nhận ra nhà nào đang cãi nhau giữa những tòa nhà tầng tầng lớp lớp.
Nghe một lát, ông cũng hiểu ra, hình như có một đứa trẻ nấu cơm cứng quá nên bị người lớn đi làm về mắng. Ông tặc lưỡi rồi bắt chuyện với người bên cạnh: “Giờ trẻ con, đúng là chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi chờ ăn.”
“Ây da, ông cụ không phải người ở khu này đúng không? Đây không phải là chuyện giáo huấn trẻ con bình thường đâu. Cả cái nhà đấy, chẳng có ai là người tốt cả.” Một bà lão bên cạnh nghe vậy, liếc mắt về hướng có tiếng mắng chửi rồi bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
Ông cụ đúng là không phải người ở đây, gần đây ông không khỏe nên con gái đón đến để tiện chăm sóc. Vừa nghe bà lão nói có “nội tình”, ông liền dựng tai lên.
“Thế nào? Chuyện này có gì khuất tất à? Tôi không biết thật. Bà kể cho tôi nghe với.”
Nói đến chuyện hàng xóm thì các bà, các mẹ là người nắm rõ nhất. Cho dù bạn không quen biết họ, muốn tìm hiểu thông tin của bạn cũng không khó. Hằng ngày, các bà rảnh rỗi chỉ chuyên nói chuyện này chuyện kia: nhà này con trai cưới vợ, nhà kia con gái thi nghiên cứu sinh rồi có bạn trai, nhà nọ cô vợ nấu ăn vụng về lúc nào cũng làm cháy, nhà kia ông chồng thích uống rượu say rồi đánh người… Tin tức về nhà người khác có khi họ còn biết rõ hơn cả người trong cuộc.
Thế là, vừa thấy ông cụ không biết chuyện, mấy bà lão liền xúm lại, thi nhau kể cho ông nghe.
“Cái nhà đang đánh chửi đứa trẻ đó là nhà họ Hoắc, ở tầng ba của tòa nhà gạch men sứ màu trắng kia. Cửa sổ có treo khăn lông màu xanh lam… Cái gì? Nhìn không rõ à? Kia còn có nhiều quần áo, đúng rồi, chính là nhà có cái quần đùi hoa đó.”
Bà lão lộ ra nụ cười khinh miệt rồi hừ lạnh một tiếng: “...Cái bà vợ mỗi ngày trang điểm lòe loẹt ở cửa hàng để bán đồ. Cái vòng bụng của bả, chúng tôi có kinh nghiệm nhìn cái là biết mỡ chứ chẳng phải bụng bầu, thế mà tự nhiên bả ôm về một đứa trẻ rồi bảo là con của mình. Ai mà tin được.”
“Đúng vậy, bả đi có mấy ngày, làm gì có chuyện không ở cữ mà đã ôm con về. Chắc chắn là đi ‘nhặt’ về.” Một bà khác cũng xen vào. Còn ‘nhặt’ là nhặt thật hay là gì khác thì họ không rõ.
“Họ không có con, nhặt về một đứa thì phải thương yêu nó lắm chứ? Sao lại đánh chửi dữ vậy?” Ông cụ không hiểu.
Bà lão thở dài: “Cho nên mới nói người nhà họ Hoắc không phải người tốt. Lúc đầu đem đứa trẻ về họ cũng yêu thương lắm, dù sao là con trai, lại không tàn tật, nuôi lớn sau này cũng có người chăm sóc lúc tuổi già.”
Ông cụ và những người khác đều gật đầu đồng tình. Cả đời người chẳng phải là thế sao, sinh con, nuôi con, khi mình già thì con chăm sóc, lúc chết cũng có người thắp hương cúng bái.
“Thế sao sau này lại thay đổi?” Ông cụ khó hiểu, có con không phải là chuyện tốt sao, sao giờ lại đối xử tệ với nó như thế.
“Chà, chẳng phải vì khi đứa trẻ được một tuổi, bà vợ lại có bầu sao. Cả đời bả chỉ sinh được một đứa con trai, có con ruột rồi thì còn quan tâm gì đến đứa con nuôi nữa. Nếu không phải do chuyện hộ khẩu bây giờ quản lý chặt, tôi đoán họ đã tìm chỗ nào đó vứt hoặc bán đứa bé đi rồi.”
Bà lão cũng thấy đứa trẻ đáng thương, nhưng nhà họ Hoắc hung dữ, bà một người hàng xóm không thân thích cũng chẳng thể làm gì.
“Lúc đó đứa trẻ cũng hai tuổi rồi, biết chạy biết nhảy. Mà bố mẹ nuôi già yếu, lại còn phải trông cháu của anh em, nên họ dứt khoát từ bỏ ý định vứt bỏ đứa trẻ, biến nó thành ô sin. Đứa trẻ mới tí tuổi đầu đã phải làm việc nhà, trông em.”
Ông cụ kinh ngạc: “Họ bắt đứa bé làm việc như thế sao? Còn đánh nó nữa à?” Đứa trẻ hai tuổi thì lớn được bao nhiêu, cả cái nhà này đúng là không ra gì.
Bà lão phẫn nộ: “Còn gì nữa! Hồi chưa có con ruột, đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu lắm, trắng trẻo mũm mĩm, nhìn là muốn cưng. Sau này hai vợ chồng đối xử với nó, không đánh thì chửi, một đứa trẻ mới hai tuổi đã phải học việc nhà. Chỉ cần làm không vừa ý hay họ không vui là đánh mắng một trận, khiến đứa bé trở nên u ám, chẳng còn chút sức sống trẻ con nào.”
Những người hàng xóm cũng đã thử đến khuyên răn, bảo nhà họ Hoắc đừng đối xử với đứa trẻ như vậy. Nhưng họ đều bị mắng ngược lại, nói là con nhà họ thì họ muốn làm gì cũng được. Nếu không muốn đứa trẻ làm việc thì hãy đến làm thay nó. Hàng xóm tức giận nhưng không làm được gì. Dù là lời ngụy biện, nhưng nhà nào chẳng đánh con, mắng con. Chỉ là nhà họ Hoắc quá thường xuyên và quá đáng, coi việc đánh chửi con cái là chuyện bình thường.
Các hàng xóm thấy chướng mắt, nhưng cũng không thể cứ mãi đến khuyên can hay làm việc nhà hộ đứa bé. Dần dần, họ cũng làm lơ, coi như không thấy, không nghe. Nhà ai cũng có nỗi khổ riêng, chuyện nhà người khác thì họ không quản được, cũng không nên quản.
Cùng lúc đó, một chiếc xe tải nhỏ của công ty chuyển nhà đỗ lại dưới tòa nhà mà nhà họ Hoắc đang ở. Hai người công nhân mặc đồng phục chuyển nhà bước ra và mang đồ vào trong.
“Ôi, có người chuyển đến à? Nhìn đồ đạc có vẻ nhiều, ai, còn mua cả ghế sofa nữa. Trông cái sofa cũng đẹp ghê.” Các bà các mẹ mắt sáng lên, dán mắt vào chiếc sofa mà công nhân đang chuyển xuống.
Người mua sofa chắc chắn đã đo đạc trước, kích cỡ sofa vừa đủ để chuyển lên cầu thang.
Khu chung cư cũ không có thang máy, mọi thứ đều phải đi bằng cầu thang. Chuyển nhà là một việc rất phiền phức. Ở khu cũ, kinh tế chắc chắn không khá giả. Ai có thể tự chuyển thì sẽ không thuê người, nhưng người này lại thuê công ty chuyển nhà, còn mua cả bộ đồ nội thất mới. Điều đó chứng tỏ hàng xóm mới có lẽ là người có điều kiện tốt.
Không biết là ai chuyển đến, các bà các mẹ đoán ngay đó là căn hộ mà hàng xóm nhà họ Hoắc vừa dọn đi. Họ dự đoán trong thời gian tới sẽ có thêm chuyện để nói. Hộ trước kia không chịu nổi tiếng ồn ào đánh con của nhà họ Hoắc nên đã dọn đi. Hộ mới này không biết sẽ chịu đựng được bao lâu.
Để thỏa mãn sự tò mò, các bà liền đi tới hỏi han công nhân, muốn biết hàng xóm mới là ai. Đúng lúc đó, một thanh niên ngoài hai mươi tuổi bước xuống xe, dẫn công nhân lên lầu. Dáng người anh ta cao ráo, vai rộng, chân dài. Nhóm bà tám chưa kịp đến gần thì anh đã cùng công nhân bước vào căn hộ.
Hứa Huấn đi lên lầu, vẫn nghe thấy tiếng mắng chửi trẻ con vọng ra từ hành lang. Các công nhân nghe tiếng ồn ào mà đau đầu, than vãn với Hứa Huấn: “Hàng xóm ở đây ồn ào thật, không biết là nhà nào đánh con.”
Các căn hộ ở khu này cách âm rất kém, gần như không có tác dụng. Khi phát hiện căn hộ của khách hàng lại sát vách với nhà ồn ào kia, các công nhân vô cùng đồng cảm. Họ nghĩ thầm có lẽ chẳng bao lâu nữa, họ sẽ lại nhận được đơn chuyển nhà của vị khách này.
Hứa Huấn nghe tiếng mắng chửi ngày càng gần, anh phớt lờ ánh mắt đồng cảm của công nhân. Anh bình thản lấy chìa khóa, mở cửa phòng để công nhân vào đặt đồ.
Sau khi mọi đồ vật được chuyển lên, tiếng mắng chửi bên vách tường cuối cùng cũng dừng lại: “Mày tự ở nhà mà suy ngẫm, bọn tao ra ngoài ăn cơm. Lúc về nhớ làm xong hết việc nhà.”
Theo tiếng của người đàn ông, cánh cửa bên cạnh cũng mở ra. Một cặp vợ chồng trung niên gần 40 tuổi và một đứa trẻ béo đến nỗi các đường nét trên khuôn mặt gần như dính vào nhau bước ra. Nhìn thấy Hứa Huấn và công nhân đứng ở cửa nhà bên cạnh, người phụ nữ “á” một tiếng: “Nhà bên cạnh đã có người chuyển đến nhanh vậy sao!”
Người phụ nữ mắt sưng húp liếc qua đồng phục của công nhân, rồi vô tư xông đến trước cửa nhà Hứa Huấn để nhìn vào bên trong. Nhưng bà chỉ thấy toàn đồ nội thất mới tinh, rồi bị đứa con trai mập mạp túm lấy.
“Mẹ! Con đói chết rồi, nhanh đi ăn gà rán đi, con còn muốn uống Coca!” Đứa trẻ béo ồn ào một cách ngang ngược, vừa nhìn đã biết là bị nuông chiều. Thấy mẹ đi chậm một chút, nó còn đá mạnh vào cẳng chân bà, không hề nương tay.
Người phụ nữ bị đá đau nhưng không nỡ mắng con, chỉ cười nói: “Đi ngay đây”, “Đi ngay đây"
Bà ta hoàn toàn không giống với bộ dạng hung dữ mắng chửi một đứa trẻ khác trong phòng vừa nãy.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn thấy vợ bị đá cũng không chỉ trích hành vi của con trai. Ngược lại, ông ta tỏ vẻ không vui mà giáo huấn vợ: “Người ta chuyển đến thì chuyển đến, liên quan gì đến bà. Cảnh Khâm đói rồi, bà không biết thương con à!”
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ và đứa trẻ béo đứng cạnh nhau, nhìn là biết hai cha con. Đôi mắt ti hí đục ngầu của ông ta quét một lượt qua người Hứa Huấn và công nhân, tạo cảm giác rất khó chịu.
Cả ba người nhà này không thèm để ý đến người hàng xóm mới, ầm ĩ rời đi. Đi được một đoạn, người ta vẫn nghe thấy người đàn ông to tiếng than phiền: “… Cái phòng rách nát thế này mà còn thuê công ty chuyển nhà, bày đặt làm sang. Có tiền thì đã không ở đây…”
Ông ta nói rất rõ ràng là Hứa Huấn, cái âm lượng này không phải than phiền với người nhà, mà là cố ý nói cho người trong cuộc nghe thấy.
Hứa Huấn đã thuê một công ty chuyển nhà với dịch vụ rất tốt. Họ không chỉ giúp chuyển đồ lên lầu mà còn giúp sắp xếp đồ vật nặng theo yêu cầu của khách hàng. Dĩ nhiên, giá cả cũng rất cao, thường chỉ những người ở khu sang trọng hoặc có điều kiện kinh tế khá giả mới chọn loại dịch vụ cao cấp này.
Các công nhân lúng túng nhìn Hứa Huấn, nhưng họ phát hiện anh có tâm lý rất tốt. Bị hàng xóm mới gặp lần đầu nói những lời mỉa mai như vậy mà anh không hề tỏ ra tức giận hay khó chịu, ngược lại còn rất bình tĩnh.
Quả nhiên là người có khí chất, nhưng không biết vì sao lại chuyển đến nơi này.
“Anh Hứa, tất cả đồ vật đã được chuyển lên đây rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ sắp xếp theo bản vẽ thiết kế, hay anh muốn thay đổi gì không?”
Công nhân lấy danh sách ra để Hứa Huấn kiểm tra đồ vật, đồng thời hỏi về việc sắp xếp.
“Cứ sắp xếp theo bản vẽ là được.” Hứa Huấn nhìn cánh cửa nhà bên cạnh đang im lìm, rồi dẫn công nhân vào phòng.
“Cũng lạ thật, nghe tiếng vừa nãy, họ còn có một đứa trẻ ở nhà làm việc, chắc là đứa bị mắng đó. Họ có hai bộ mặt với đứa trẻ à? Đứa ở nhà là con gái sao?”
Trong lúc Hứa Huấn cầm một chậu cây xanh ra ban công để tìm chỗ đặt, các công nhân phía sau đã nhỏ giọng thảo luận về gia đình vừa mắng chửi người.
“Ai biết được. Có lẽ đứa trẻ trong nhà là con gái. Có những nhà trọng nam khinh nữ đặc biệt nghiêm trọng, cùng là con ruột nhưng thái độ với con trai và con gái là khác nhau. Ông không thấy đứa trẻ vừa nãy béo đến mức nào không? Mẹ của nó đi chậm một chút mà nó còn dám đá, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ hư bị chiều chuộng quá mức rồi.”
“Ôi, thời đại này rồi, con trai con gái chẳng như nhau sao? Sao vẫn đối xử với con cái như vậy? Hồi nãy tôi nghe tiếng mắng ở ngoài mà muốn bịt tai lại. Nghe giọng điệu còn có cả đánh đập nữa chứ!”
“Nói là như nhau, nhưng suy cho cùng vẫn có khác biệt. Nếu ông kết hôn sinh con, ông có muốn có con trai không?” Một công nhân khác phản bác.
“… Thì cũng không ngược đãi con gái. Dù sinh con trai để nối dõi, con gái cũng phải được đối xử tử tế chứ, đều là con mình cả mà.”
Trong khi các công nhân phía sau vừa trò chuyện vừa làm việc, Hứa Huấn đã nhìn thấy đứa trẻ mà họ đang đoán, đứa bé bị gia đình bỏ lại ở nhà.
Tuy nhiên, cậu bé không phải là một bé gái bị ngược đãi trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mà là một bé trai.
Ban công của Hứa Huấn và ban công nhà bên cạnh nằm sát nhau, chỉ cách nhau một bức tường thấp có khung lưới chống trộm, ngăn không cho người ta trèo sang nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhau. Trên ban công đối diện, một cậu bé gầy gò, thấp lùn đang quay lưng về phía Hứa Huấn, chăm chú rải thứ gì đó lên quần áo ướt. Cậu không hề để ý thấy có thêm một người trên ban công đối diện. Cậu không ra ngoài, nên không biết có hàng xóm mới chuyển đến.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu Hứa Huấn:
【Đinh! Phát hiện mục tiêu nhiệm vụ Hoắc Cảnh Châu! Nhiệm vụ tân thủ hoàn thành, 100 điểm đã được cộng vào, nhận được một gói quà ngẫu nhiên, xin hãy kiểm tra trong ba lô! 】
Theo tiếng nói, ba chữ Hoắc Cảnh Châu lơ lửng trên đầu cậu bé.