Cú đánh của Hứa Huấn hôm nọ không phải chịu uổng công. Vài ngày sau, Hoắc Thiên Hoa có lẽ đã tìm luật sư và biết rằng những gì anh nói không phải là lời dọa suông, nên thái độ cũng mềm mỏng hơn.
“Mày muốn thằng bạch nhãn lang kia thì cứ lấy đi, nhưng dù sao tao cũng nuôi nó hơn bảy năm rồi. Mày phải bồi thường cho tao một chút,” Hoắc Thiên Hoa nói với giọng điệu thương lượng.
Luật sư đã nói với hắn, khả năng hắn thắng kiện để giữ quyền giám hộ thằng bạch nhãn lang đó là không cao. Hơn nữa, sau khi xem báo cáo giám định thương tật của Hứa Huấn, luật sư cũng xác nhận nếu Hứa Huấn muốn làm tới, hoàn toàn có thể cho hắn ngồi tù gần ba năm như Hứa Huấn đã nói.
Kết hợp tội danh ngược đãi trẻ em và cố ý gây thương tích, nếu Hứa Huấn muốn, hắn hoàn toàn có thể phải ngồi tù 5 năm. Ngoài ra, hắn còn phải bồi thường chi phí thuốc men và tiền công bị mất của Hứa Huấn.
Thay vì chờ Hứa Huấn ra tay, hắn ta nghĩ tốt hơn hết là hòa giải với Hứa Huấn, đồng thời lợi dụng việc mình đã nuôi nấng Hoắc Cảnh Châu để đòi một khoản bồi thường.
“Anh muốn bao nhiêu tiền?” Hứa Huấn hỏi. Thấy lời đề nghị bồi thường hấp dẫn, Hoắc Thiên Hoa lộ ra vẻ tham lam. Hắn ta dò xét nét mặt Hứa Huấn, thầm đánh giá gia cảnh của anh.
Hắn ta giơ một ngón tay: “Ít nhất là mười vạn!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT